Đêm khuya, vầng trăng treo trên bầu trời bị mây đen che khuất một nửa, lộ ra vầng trăng khuyết.
Diệp Hinh bị đánh thức bởi một trận buồn tiểu, nàng liếc nhìn Bạch Lâm đang nằm nghiêng, cẩn thận nhấc chăn bông lên và bước ra khỏi phòng.
Chân trước vừa mới bước ra khỏi phòng, bóng dáng cao lớn ẩn mình trong bóng tối dường như đã nhìn thấy con mồi mà mình nhòm ngó từ lâu, đột nhiên bật dậy trói chặt nàng lại: " Đừng kêu, là ta."
Giọng nói cố ý hạ thấp âm lượng, Diệp Hinh hoảng sợ nhận ra chủ nhân giọng nói là Bạch Tự, trái tim treo lơ lửng trên không trung lại trở về chỗ cũ.
" Ngươi ở đây làm gì?"
Sợ hãi đánh thức Bạch Lâm, nàng kéo tay Bạch Tự bước ra sân.
Ánh trăng sáng chiếu trên khoảng sân vắng lặng. Vài con đom đóm xanh bay lượn trên sân, lâu lâu có cơn gió nhẹ thổi qua khiến cây đào trong sân cất tiếng xào xạc.
" Hắn có chạm vào ngươi không?"
Vừa đi ra sân, Bạch Tự đã dùng trái tay bóp lấy cổ tay nàng, trầm giọng hỏi.
" Cái gì?"
" Nói đi!"
" Bệnh thần kinh."
" Ta đã ở trước cửa, ta biết các ngươi không làm chuyện vợ chồng."
Tuy rằng không làm chuyện vợ chồng nhưng không có nghĩa Lâm Nhi không chạm vào nàng. Cơ thể của nàng quá hấp dẫn.
Diệp Hinh căm hận người đàn ông trước mặt nhưng dưới sự khống chế của hắn, nàng không có khả năng phản kháng.
" Không có, hắn không có đụng vào, hắn vào nhà nói vài câu liền ngủ mất."
Biến thái, ngồi xổm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-cam/1021915/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.