"Cái này cũng không thể chỉ trách mình ta."
Ân Trường Hoan ôm lấy eo Diệp Hoàn, ngửa đầu làm nũng, ý đồ biện giải cho mình "Ta lúc đó còn nhỏ, sao mà nghĩ nhiều được, nghe đại ca Ân Lôi nói xong ta đương nhiên cảm thấy là có chuyện rồi."
Ca ca chết muội muội bất tử, Ân Trường Hoan thoải mái đẩy hết cho Ân Lôi.
Diệp Hoàn hé miệng cười nhạt "Trước đó chúng ta gặp nhau trên phố lớn, nàng không nghĩ tới từng có hiểu lầm ta sao?"
Tròng mắt xoay chuyển, Ân Trường Hoan cười ngọt ngào "Ta lúc ấy hoàn toàn chỉ là say mê dung mạo của chàng nên quên chuyện này."
"Về sau thì sao?" Diệp Hoàn như cười như không "Nàng không phải luôn say mê đấy chứ?"
"Vì sao không thể." Ân Trường Hoan quyết định chơi xấu đến cùng, nghiêm túc hỏi lại "Chàng tuấn tú như vậy, ta say mê cả một đời cũng không khoa trương nha."
Biết Ân Trường Hoan nhận lầm vô vọng, Diệp Hoàn có ý riêng nói "Vậy ngày nào ta gặp Ân Lôi nhất định phải tâm sự cùng hắn thật tốt."
Ân Trường Hoan cười hi hi, không hề lo lắng gì về việc Diệp Hoàn nói muốn đi tìm Ân Lôi tính sổ. Có đại bá mẫu ở đó, chàng ấy có thể làm gì Ân Lôi, tối đa cũng chỉ là châm chọc nhau vài câu, không có gì lớn, coi như tăng thêm tình cảm huynh đệ.
Diệp Hoàn trừng phạt nhéo cái mũi Ân Trường Hoan, cuối cùng cũng không còn cách nào với nàng.
Khó có được một ngày nhàn rỗi, lại đang ở Diệp gia nên Diệp Hoàn không làm việc mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-duong-quan-chua/1109185/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.