Chương trước
Chương sau
Ân Bạch Tuyết kinh ngạc nhìn bóng lưng Đồng Thục Tĩnh, giống như khóc mà cũng giống như cười.
Nàng cả đời này phải xin lỗi hai người, một là Ân Trường Hoan, một người khác chính là mẫu thân Đồng Thục Tĩnh.
Kia hẳn là nữ nhi thân sinh của mẫu thân, miệng Ân Bạch Tuyết đắng chát, thật tốt, đứa bé này còn sống. Có nữ nhi ruột làm bạn, mẫu thân hẳn sẽ không cần nhớ nữ nhi của cừu nhân là nàng đây. Như vậy cũng tốt, nàng là sỉ nhục của mẫu thân, là nàng thẹn với dạy bảo của mẫu thân, nàng căn bản không xứng làm nữ nhi bà.
Cảm giác có người đang nhìn mình, Đồng Thục Tĩnh quay đầu, ngoại trừ xe ngựa mới vừa rồi ngừng sau lưng thì không có gì dị thường.
Lâm Giai đi theo quay đầu "Nương, sao vậy?"
"Không có gì." Đồng Thục Tĩnh lại nhìn bốn phía, nói với Lâm Giai "Chúng ta đi mua ít thuốc bổ, hai ca ca con gần đây đều đọc sách đến nửa đêm, còn tiếp tục như thế, sợ là còn chưa tham gia khoa cử thì thân thể đã không trụ được."
Ca ca từng chỉ biết ăn uống vui đùa cũng sẽ cố gắng đi học sao? Nếu như nàng không thích Phó Dịch, hiện tại người đứng bên người mẫu thân đi mua cho ca ca thuốc bổ có thể vẫn là nàng không. Hoặc là cho dù mẫu thân biết chân tướng, đưa thân nữ về thì cũng vẫn nguyện ý đưa nàng đi cùng không.
Ân Bạch Tuyết nhắm mắt, nước mắt trượt ra "Đi thôi."
Trên đời này không có thuốc hối hận, hai chữ "Nếu như" là vô dụng nhất.
Xe ngựa rời kinh thành, đi thẳng đến Vĩnh Châu.
Phó Dịch sắp xếp cho nàng xong xuôi tất cả, nơi ở, ruộng đồng, cửa hàng. Phó Dịch vốn là muốn nàng lấy danh nữ tử chưa lập gia đình để sống ở chỗ này nhưng vào ngày ra đi, chính Ân Bạch Tuyết tự búi tóc, xưng là quả phụ của phu quân đã chết.
Sắp xếp xong xuôi, xa phu trước khi đi nói với Ân Bạch Tuyết "Vương gia bảo tại hạ nhắn lại cho tiểu thư, từ đây trời cao đường xa, còn xin tiểu thư đừng quay lại kinh, gặp lại cũng là người dưng."
Phương nam ấm áp, Ân Bạch Tuyết mặc một thân áo xanh đơn giản, trong tóc chỉ có một cây trâm gỗ, nghe vậy lông mày không nhíu lại, thản nhiên nói "Ta đã biết, yên tâm, ta sẽ không quay lại kinh."
Từ kinh thành đến Vĩnh Châu là lộ trình cả một tháng, Ân Bạch Tuyết không phàn nàn một câu khiến xa phu rất bất ngờ, hắn thậm chí nghĩ vương phi xảy ra chuyện thật sự là Ân Bạch Tuyết hạ thủ sao?
Có lẽ là Ân Bạch Tuyết quá ôn hòa làm xa phu động lòng trắc ẩn, nhất thời xúc động, hắn nói "Tiểu thư có lời gì muốn ta gửi lại cho vương gia không?"
"Gửi lại cho?" Ân Bạch Tuyết nghĩ nghĩ, lắc đầu "Không cần, không có gì để nói."
Xa phu chắp tay, quay người rời đi, chợt nghe Ân Bạch Tuyết nói "Ngươi nói nếu ta nói vương phi bị ngã không phải ta làm thì chàng ấy có tin không?"
Xa phu trong lòng cả kinh, quay người kinh ngạc nhìn Ân Bạch Tuyết, đây là thật hay giả?
Hắn chưa nghĩ ra nói cái gì, Ân Bạch Tuyết lại cười, phong đạm vân khinh "Quên đi, có gì để mà nói chứ."
Là nàng yêu sai người, đi lầm đường, rơi xuống cảnh hiện tại đều là nhân quả báo ứng, huống chi hoàn cảnh bây giờ của nàng cũng không tệ, nàng rất thỏa mãn.
Đồng Thục Tĩnh là từ chỗ Ân Thành biết Ân Bạch Tuyết bị đưa đi, bà nhẹ nhàng thở dài "Rời khỏi kinh thành cũng tốt."
Ân Thành gật đầu, hắn biết trong lòng mẫu thân không phải hoàn toàn không quan tâm Ân Bạch Tuyết, tình mẫu nữ vài chục năm không phải nói không có là có thể không có, nhưng mà hắn cũng biết mẫu thân hắn vĩnh viễn không thể tiếp nhận Ân Bạch Tuyết.
Không muốn Đồng Thục Tĩnh thương tâm, Ân Thành nói đến việc học "Cữu cữu nói năm sau thi khoa khảo con có thể đi thử một lần, nhưng hi vọng không lớn, nhưng Lâm An lại có thể xung kích một giáp."
Năm nay Ân Thành mới đỗ cử nhân, xếp hạng không tốt lắm, suýt chút nữa không thể thi đỗ.
Đồng Thục Tĩnh quả nhiên bị dời đi lực chú ý, cười nói "Đã rất khá, nương trước kia thật sự không nghĩ con còn có ngày trở thành cử nhân."
Ân Thành gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng, sớm biết vậy hắn đã cố gắng đi học, nói không chừng lần khoa cử này hắn cũng có thể nổi danh trên bảng.
"Con nghe cữu cữu nói năm sau khoa khảo hoàng thượng hình như muốn thái tử tới làm quan chủ khảo." Thái tử tới làm quan chủ khảo, vậy lần này ai thi đỗ tiến sĩ thì chính là môn sinh của thái tử, cái này tương đương với việc cho thái tử bồi dưỡng nhân tài. Ân Thành nhỏ giọng nói "Xem ra địa vị thái tử rất vững."
Theo Ân Thành, địa vị thái tử vững chắc, vậy địa vị Ân Trường Hoan cũng không kém.
Đồng Thục Tĩnh nghe ra ý của hắn, bi quan nói "Chim bay tận, lương cung giấu, giết được thỏ, mổ chó săn, chưa đến cuối cùng thì tất cả đều khó nói."
Ân Thành sợ hãi "Nương, lời này của người là có ý gì?"
Đồng Thục Tĩnh nhìn hắn "Ý là muốn con phải cố gắng, tranh thủ sang năm thi đậu tiến sĩ, trở thành phụ tá đắc lực của thái tử phi."
Ân Thành:...
Thái tử phi cũng không phải muốn làm nữ hoàng, cần phụ tá đắc lực làm gì. Lại nói mới vừa rồi còn nói hiện tại đã rất khá, lúc này mới mấy câu đã muốn hắn sang năm thi đậu tiến sĩ, tại sao không nói muốn hắn cầm cái chức trạng nguyên về. Làm người vẫn là nên thực tế một chút.
Trong Đông Cung, Ân Trường Hoan cũng biết chuyện này.
Nàng không có cố ý chú ý chuyện này, là lúc tiến cung thỉnh an Triệu thái hậu thì Kỷ Oánh Oánh nói cho nàng biết, nói Cố Như Nguyệt hồi phủ quận vương Nam Dương ở, Phó Dịch mỗi ngày đều đến phủ quận vương thăm Cố Như Nguyệt, buổi tối rất muộn mới rời khỏi, Cố Như Nguyệt tha thứ Phó Dịch về phủ Đoan vương là chuyện sớm muộn thôi.
"Đó là Như Nguyệt, đổi lại là ta, đã sớm hòa ly, nam nhân như vậy giữ lại làm gì." Kỷ Oánh Oánh ghét bỏ nói "Vừa nhìn liền tức, cơm ăn cũng không vô."
"Ai bảo nàng ấy thích chứ." Buông tha cho kẻ hại vương phi cùng hài tử của mình, Phó Dịch thật sự là vẫn khiến người ta hoàn toàn thất vọng như trước, cũng may nàng không gả cho loại người này.
"Lại thích cũng không thể không nắm chắc được." Kỷ Oánh Oánh may mắn nói "May mà ta không phải thân muội muội của hắn, nếu không phải sẽ tức đến chết mất."
Ân Trường Hoan đối với câu nói này rất tán thành, loại chuyện này ngẫm lại đều thấy đau lòng.
Lúc dùng bữa tối, Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn nói chuyện phiếm "Chàng nói có phải là bởi vì ta mắng hắn một trận nên hắn mới tha cho Ân Bạch Tuyết không?"
Nếu thật sự là thế thì nàng thật sự phải xin lỗi Cố Như Nguyệt, có trời mới biết, nàng không có muốn giúp Ân Bạch Tuyết, nàng thuần túy là không thích nhìn Phó Dịch. Phó Dịch là tên hỗn đản, nhưng chuyện là Ân Bạch Tuyết làm ra, Ân Bạch Tuyết theo lý thường hẳn là phải bị trừng phạt nhưng Phó Dịch thế mà cứ đem người đưa đi, còn sắp xếp xong xuôi đường lui, đây là cái gì.
"Không phải, lúc nha dịch đem Ân Bạch Tuyết mang đi thì hắn đã phân phó nha dịch không thể làm khó nàng, nàng mắng hay không mắng hắn, kết quả cuối cùng cũng vẫn là vậy." Diệp Hoàn nói.
Ân Trường Hoan căm giận không thôi "Hắn sao có thể để Đoan vương phi cùng hài tử chịu ủy khuất như vậy?"
"Có lẽ hắn là muốn dùng phần đời còn lại để bù đắp cho Đoan vương phi." Tâm tư người này rất dễ đoán.
"Đúng là có khả năng này." Ân Trường Hoan nói "Có thể suy luận gì đây, Đoan vương phi sợ là đời trước tạo nghiệt mới gặp phải hắn."
"Bọn họ là tám lạng nửa cân."
"Có ý gì?"
"Ta nhận được tin là Đoan vương phi bị ngã không phải Ân Bạch Tuyết làm." Diệp Hoàn biết Ân Trường Hoan có ấn tượng không tệ với Cố Như Nguyệt cho nên đem chuyện này nói cho nàng để nàng đối với Cố Như Nguyệt có sự đề phòng, mặc dù Cố Như Nguyệt cũng sẽ không dám dùng thủ đoạn này lên Ân Trường Hoan.
"Không thể nào." Ân Trường Hoan cả kinh há to miệng "Đây chính là phủ Đoan vương, Phó Dịch không thể ngay cả điểm ấy cũng điều tra không rõ được, hắn chính là chủ của phủ Đoan vương đấy."
"Hắn có thể điều tra rõ ràng nhưng không chịu nổi người dưới chướng muốn gạt hắn."
Diệp Hoàn không cố ý phái người điều tra chuyện này, là người hắn xếp vào phủ Đoan vương ngẫu nhiên biết được, Phó Dịch có một phụ tá họ Thẩm, rất không thích Ân Bạch Tuyết, cho nên lúc Phó Dịch cho người đi điều tra chuyện này thì phụ tá liền nhúng tay giúp Cố Như Nguyệt để biến Ân Bạch Tuyết thành tội nhân.
"Thế nhưng Ân Bạch Tuyết có chủ động thừa nhận tội ác?" Ân Trường Hoan nghi hoặc "Nếu không phải Ân Bạch Tuyết làm thì sao nàng ta lại đồng ý rời kinh thành?"
Vì tiến vào phủ Đoan vương, Ân Bạch Tuyết tình nguyện làm thiếp, nếu không có xảy ra chuyện gì, nàng ta không có khả năng dễ dàng rời đi như vậy.
Diệp Hoàn suy đoán "Có lẽ là bởi vì nàng ta biết thuốc Phó Dịch cho là thuốc vô sinh."
"Thuốc vô sinh?" Thuốc vô sinh khác với thuốc tránh thai, cái sau chỉ là khó mang thai, cái trước lại là cả đời không thể mang thai, đây đối với một nữ nhân mà nói thật sự là quá độc ác, có lẽ Ân Bạch Tuyết là bị chuyện này mà tổn thương thấu tâm cho nên mới không có bất kỳ giảo biện gì.
Ngay sau đó Ân Trường Hoan lại không nghĩ ra "Ân Bạch Tuyết sao lại biết chuyện này?"
"Thẩm phụ tá nói cho nàng ta biết."
Lại Thẩm phụ tá, Ân Trường Hoan im lặng, nàng kìm lòng không được cảm khái "May mắn a."
"May mắn cái gì?"
Ân Trường Hoan nghiêng đầu, giảo hoạt nói "Không nói cho chàng."
Diệp Hoàn không hỏi, hắn đại khái có thể đoán được ý Ân Trường Hoan. Có thể cho dù bên cạnh hắn có dạng người này, hắn cũng không phải Phó Dịch, cho nên vĩnh viễn sẽ không để loại tình huống này phát sinh.
Hôm sau, Ân Trường Hoan rất đột nhiên thưởng Diệp Nhiên và Diệp Mặc vài thứ, ngay cả các phụ tá cũng có phần.
Nhìn phần thưởng trước mặt, chúng phụ tá hai mặt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.
Vô duyên vô cớ thưởng cho bọn hắn, thái tử phi là muốn hối lộ bọn hắn để cho bọn hắn khen nàng trước mặt thái tử sao?
Nhưng nhìn vào sự sủng ái của thái tử với thái tử phi, cái này cũng đâu cần đến, phải là bọn hắn đi lấy lòng thái tử phi mới đúng.
Lời của editor: tui đang dự tính tuần sau bão đến chương 130 luôn, có ai hóng không nè?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.