"Sinh con?"
Ân Trường Hoan chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nghe vậy lập tức ngây ngẩn cả người, sao đột nhiên nói đến cái này vậy.
Diệp Hoàn nắm chặt tay Ân Trường Hoan đi xuống dưới núi, Vấn Đạo am sau lưng lẳng lặng sừng sững ở trên đồi, mơ hồ có tiếng niệm kinh truyền ra.
"Muốn một nữ nhi nhu nhuận như nàng vậy "
Con của bọn họ sẽ không giống Trường Hoan sớm mất đi mẫu thân, cũng sẽ không giống hắn không có phụ mẫu ở bên cạnh, con của họ sẽ được quan tâm lớn lên khỏe mạnh vui vẻ, không buồn không lo lớn lên.
"Thế nhưng ta vẫn còn là trẻ con mà. " Ân Trường Hoan nhỏ giọng lẩm bẩm "Mà sinh con quá kinh khủng, ta có hơi sợ."
Gia Di trưởng công chúa cùng Chu thị lúc sinh đều gặp khó khăn, Ân Trường Hoan đối với chuyện sinh hài tử có chút e ngại.
Nàng lay tay Diệp Hoàn, nũng nịu "Chúng ta cách hai năm nữa thì sinh, hai chúng ta mới kết hôn, ta không muốn nhanh như thế đã có thêm một đứa bé đến giành chàng với ta."
Diệp Hoàn chỉ là bởi vì chuyện Diệp Quỳnh mà nhất thời cảm khái, Ân Trường Hoan nói như vậy hắn mới nhớ tới Ân Trường Hoan còn nhỏ, còn chưa tới mười tám tuổi. Nữ tử sinh con vốn là một chuyện tổn hao nhiều nguyên khí, sinh sớm tổn thương càng lớn hơn.
Hắn mặc dù rất chờ mong hài tử của bọn họ nhưng hắn càng để ý thân thể của Ân Trường Hoan hơn.
"Là ta sốt ruột." Diệp Hoàn áy náy nói "Chờ nàng nguyện ý sinh thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-duong-quan-chua/1109163/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.