Chương trước
Chương sau
Ân Trường Hoan rơi vào xuống hồ thì phản ứng đầu tiên là quá lạnh, phản ứng thứ hai là tức giận, rốt cuộc là ai không có mắt đẩy nàng vào trong hồ vậy.
Vừa rồi nàng còn đang rất nghiêm túc ngắn thiên nga đen khiêu vũ nên không có chú ý tới động tĩnh sau lưng, chợt nghe thấy đằng sau quá ồn ào, còn chưa kịp quay đầu xem chuyện gì xảy ra thì có một người đụng vào, nàng lúc ấy có thể tránh đi nhưng có ai đó đã điểm huyệt nàng lại, khiến toàn thân không có khí lực, lại bị đụng vào mà rơi vào trong hồ.
Điểm huyệt? Ân Trường Hoan chìm chìm nổi nổi trong nước giật mình, là có người cố ý, có người cố ý điểm huyệt để nàng thuận lợi bị ngã vào trong hồ.
Đối phương muốn mạng của nàng, bởi vì nàng không biết bơi thêm nữa vào thời tiết này, nàng bất tử mới là lạ.
Đúng lúc đang phẫn nộ thì Ân Trường Hoan nghe thấy một giọng nữ sắc bén.
"Trưởng công chúa, không thể được! Hồ nước này băng lãnh thấu xương, coi như người biết bơi, muốn cứu Đức Dương quận chúa lên cũng không dễ dàng."
"Không dễ dàng cũng phải cứu, chờ những mấy cung nữ biết bơi đến, Đức Dương sẽ không cứu nổi mất."
Lập tức ùm một tiếng, Ân Trường Hoan nghe thấy có rất nhiều giọng nữ nhân la hét.
Ân Trường Hoan rất muốn trợn mắt trừng một cái, hiện tại hét lên thì hữu dụng sao?
Nàng lại nghe thấy Gia Hòa trưởng công chúa nói "Đức Dương, ngươi kiên trì một chút nữa, ta tới cứu ngươi."
Bởi vì không tự chủ giãy dụa được, Ân Trường Hoan rơi cách cây cầu chỉ có một đoạn ngắn.
Nghe thấy câu này, Ân Trường Hoan một bên nín thở một bên cảm khái, không ngờ Gia Hòa trưởng công chúa lại tốt bụng đến thế, trời lạnh như vậy mà lại nguyện ý nhảy vào trong hồ cứu nàng, không dễ dàng a, xem ra trước kia đều là nàng lòng dạ hẹp hòi, về sau nhất định phải sửa lại.
Loại ý nghĩ này vừa mới hiện lên, Gia Hòa liền bơi đến chỗ Ân Trường Hoan, Ân Trường Hoan đang định cảm tạ thì nhìn thấy Gia Hoà vốn trong tưởng tượng rất hiền lành thì mặt đầy lãnh ý, ác ý nói với nàng "Muốn trách thì trách ngươi là nữ nhi của Gia Di."
Ân Trường Hoan trong lòng run lên, đây không phải tới cứu nàng, rõ ràng là đến lấy mạng. Nàng theo bản năng định bay lên, muốn tách rời khỏi Gia Hòa. Nhưng nàng không biết bơi, nàng bay đến chỗ đó thì Gia Hòa cũng dễ dàng liền bơi tới, cũng ôm lấy eo của nàng, ý đồ muốn chìm vào trong nước.
Nước hồ lạnh thấu xương, lại bay nhảy lâu như vậy, Ân Trường Hoan sớm đã mất hết khí lực, ý thức cũng dần mơ hồ, nhưng nếu Gia Hòa thật sự kéo nàng xuống đáy nước thì hôm nay nàng xong rồi, nàng còn chưa thành thân với Diệp Hoàn, còn chưa được động phòng hoa chúc với Diệp Hoàn, nàng không cam tâm cứ thế mà chết đi!
Ân Trường Hoan hung ác cắn một cái vào đầu lưỡi, đau đớn làm nàng trong nháy mắt thanh tỉnh không ít. Ân Trường Hoan rút một cây trâm trên đầu ra, hung hăng đâm vào cánh tay Gia Hòa, cũng thừa cơ tránh khỏi tay nàng ta.
Gia Hòa trưởng công chúa vốn dự định cùng Ân Trường Hoan đồng quy vu tận, như vậy thì chuyện nàng ta hãm hại Gia Di trưởng công chúa mới có thể được bỏ qua, Kỷ Oánh Oánh mới có thể trở thành Vĩnh vương phi, sau này sẽ trở thành hoàng hậu.
Hôm nay nếu để Ân Trường Hoan đào thoát, nàng ta không chỉ toi đời mà còn ảnh hưởng đến các con của nàng ta.
Gia Hòa hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Ân Trường Hoan, tuyệt đối không thể để Ân Trường Hoan còn sống.
Dựa vào dáng vẻ quyết tâm này, nàng ta biết bơi còn Ân Trường Hoan thì không, không biết võ công Gia Hòa trưởng công chúa vậy mà lại ngang hàng với Ân Trường Hoan, cả hai đều không làm gì được đối phương.
Nhưng Ân Trường Hoan lại không biết bơi, tiếp tục giằng co nữa, Ân Trường Hoan chỉ có một con đường chết, như vậy mục đích của Gia Hòa sẽ đạt được.
Ân Trường Hoan rất rõ ràng điểm này nhưng nàng không còn cách nào khác, ai bảo nàng là một con vịt lên cạn chứ. Nếu lần này thoát chết, nàng nhất định phải liều mạng học bơi.
Đúng lúc hai người đều đang dần mất sức, Gia Hòa lần nữa lại kéo Ân Trường Hoan xuống đáy hồ thì bỗng nhiên có người bơi tới chỗ các nàng.
Gia Hòa trưởng công chúa khó tin, sao có thể, các cung nữ và thái giám đều đã bị nàng ta điều đi rồi mà, ngay cả mấy chiếc thuyền nhỏ cùng với mái chèo cũng đã bị vứt đi, còn các phu nhân và tiểu thư kia thì làm gì có ai không sợ chết mà dám nhảy xuống cứu người chứ.
Ân Trường Hoan cũng nhìn thấy có người bơi về phía các nàng, thừa dịp Gia Hòa đang kinh ngạc liền cố gắng thoát ra.
Trần Tử Thiến đang đi dạo thì thấy Gia Hòa trưởng công chúa kéo Ân Trường Hoan xuống đáy hồ, nàng kinh ngạc nhìn Ân Trường Hoan sắp hít thở không thông cố gắng nổi lên mặt nước, sau đó liền nhảy xuống cứu Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan cố gắng lấy hơi thì nhìn thấy Gia Hòa cố tình chìm xuống hồ, sửng sốt, nàng ta thế mà lại đang cười, đó là nụ cười chiến thắng.
Trần Tử Thiến kéo lấy Ân Trường Hoan đang lơ lửng trên mặt nước, hỏi nàng "Trưởng công chúa sao vậy, sao lại không bơi lên, nếu còn tiếp tục như thế thì sẽ bị chìm mất."
Ân Trường Hoan chợt lóe lên, hiểu được vì sao Gia Hòa trưởng công chúa lại cười. Hôm nay mọi người đều tận mắt nhìn thấy Gia Hòa nhảy vào trong hồ cứu nàng, mà chuyện Gia Hòa muốn hại nàng lại phát sinh ở trong hồ, ngoại trừ Trần Tử Thiến thì không ai có thể làm chứng.
Gia Hòa nếu chết rồi thì đó cũng là vì cứu nàng mà chết. Ân Trường Hoan ý thức được điểm này vội hỏi Trần Tử Thiến "Có thể cứu nàng ta lên không?"
Trần Tử Thiến khó xử "Chỉ sợ là nàng ta không phối hợp."
Trong nước nếu không phối hợp rất có thể sẽ chết cùng nhau.
Ân Trường Hoan rút roi bên hông "Nếu như dùng cái này trói chặt nàng ta lại, sau đó lại điểm huyệt đạo của không để cho nhúc nhích thì sao?"
Trần Tử Thiến suy nghĩ một chút "Có thể thử một lần."
"Có thể thử là được, nếu như không được thì tỷ cũng đừng miễn cưỡng, nửa đường chúng ta ném nàng ta đi là được." Cũng không thể vì vạch trần Gia Hòa mà hại hai người bọn họ.
Một mình Ân Trường Hoan thì không đối phó với Gia Hòa được nhưng lại thêm một Trần Tử Thiến bơi giỏi như con cá thì đối phó với Gia Hòa không còn khó nữa, lúc này có cung nữ, thái giám chạy tới, rất nhanh ba người liền được cứu lên.
Nhìn thấy Gia Hòa bị roi trói lại, mọi người kinh ngạc, đây là có chuyện gì?
Bình Dương vội vàng lấy áo choàng khoác lên cho Ân Trường Hoan, hỏi nàng "Đây là có chuyện gì?"
Ân Trường Hoan quét mắt qua Gia Hòa, ngữ khí nhàn nhạt "Không có gì, chỉ là nàng ta muốn mạng của ta, kết quả lại không thể thành công thôi."
"Cái gì?" Bình Dương kinh hãi "Không phải nàng ta nhảy vào trong hồ tới cứu muội sao?"
Trần Tử Thiến cũng được khoác áo choàng, nói "Lúc ta đi ngang qua vừa vặn trông thấy Gia Hòa trưởng công chúa đang cố gắng kéo Đức Dương quận chúa xuống đáy hồ."
Gia Hòa trưởng công chúa không nói gì, vừa lên bờ nàng ta đã ngất đi.
Ân Trường Hoan nhìn thấy thì khinh thường xùy một tiếng, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, không nói đến chuyện Gia Hòa trưởng công chúa mưu hại nàng, ngay cả việc nhảy vào trong hồ cũng đủ cho nàng ta chịu.
Bình Dương lo lắng nhìn Ân Trường Hoan "Trời lạnh như thế, muội không sao chứ?"
"Ta không sao. " Ân Trường Hoan hỏi Trần Tử Thiến "Trần tỷ tỷ có sao không?"
Trần Tử Thiến cười nói "Ta còn tốt, không cần lo lắng cho ta đâu."
Bình Dương đã phái người đi truyền thái y "Trước đi tắm nước nóng đã, sau đó để thái y xem, cẩn thận kẻo bị cảm đấy."
Ân Trường Hoan gật đầu, sau đó để mấy tên thái giám mang Gia Hòa trưởng công chúa đi, miễn cho Gia Hòa trưởng công chúa sau khi tỉnh lại tự sát.
Không về Từ Ninh cung và tìm một cung điện bỏ trống gần đó.
Chờ Ân Trường Hoan tắm rửa xong thì những người nên đến đều đã tới, hoàng đế, hai vị thái hậu, Diệp Hoàn cùng các vương gia, vương phi.
Sắc mặt Triệu thái hậu rõ ràng rất giận dữ, nhìn thấy Ân Trường Hoan đi ra thì lập tức chất vấn, "Ân Trường Hoan, dì ngươi có ý tốt nhảy xuống hồ cứu ngươi, ngươi sao lại có thể oan uổng cho nó muốn hại ngươi hả?"
Ân Trường Hoan không thèm quan tâm Triệu thái hậu, đi đến chỗ Trịnh thái hậu, nghĩ lại vẫn thấy sợ, nói "Ngoại tổ mẫu, Trường Hoan còn tưởng rằng hôm nay không thể gặp người được nữa."
Trịnh thái hậu đau lòng vỗ vỗ lưng Ân Trường Hoan, lạnh giọng nói với Triệu thái hậu "Chuyện Gia Hòa hại Trường Hoan có tiểu thư Trần gia làm chứng, Triệu muội muội ngươi dựa vào cái gì mà nói Trường Hoan oan uổng cho Gia Hòa. Ai gia ngược lại phải hỏi Gia Hòa cho thật rõ, Trường Hoan chọc vào nàng ta khi nào mà khiến nàng ta ra tay tàn nhẫn như vậy."
Triệu thái hậu trì trệ, âm lượng thấp chút, nói "Có thể là tiểu thư Trần gia nhìn lầm."
Trịnh thái hậu nhàn nhạt liếc nhìn bà ấy một cái, ngữ khí không tốt "Ngươi chỉ là bà già, con mắt có thể nhìn lầm nhưng tiểu thư Trần gia thì vẫn còn ở tuổi dậy thì, sao có thể nhìn lầm được."
Được xưng hô "Bà già", Triệu thái hậu tức giận muốn chết, lại không thể phản bác được, khuôn mặt nghẹn đến xanh xanh xám xám, bà nhìn chung quanh một chút, bỗng nhiên nói "Nhu Lạc đâu, Nhu Lạc sao còn chưa tới?"
"Không xong rồi." Một tiểu thái giám xông vào.
Hoàng đế nhíu mày, lại xảy ra chuyện gì nữa?
Tiểu thái giám bẩm "Có mấy vị phu nhân lúc đi nghỉ ngơi phát hiện Nhu Lạc quận chúa quần áo không chỉnh tề đang ngủ cùng phòng với thế tử quận vương Nam Dương."
"Ngươi nói cái gì?"
Triệu thái hậu tức giận đứng lên, mắt tối sầm lại hôn mê bất tỉnh. Thái y chạy tới, chẩn mạch nói là do tức giận, không đáng ngại.
Một bên khác, Kỷ Oánh Oánh mơ mơ màng màng bị đánh thức dậy, phát hiện nàng chỉ mặc một cái áo yếm cùng quần lót, lại nhìn thấy Cố Nguyên thế mà lại nằm an vị ở bên cạnh, tức giận đến kêu to một tiếng, giáng thẳng xuống mặt Cố Nguyên một cái tát.
"Hỗn đản!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.