Ngày thứ hai sau khi Gia Di trưởng công chúa nhập lăng, Ân Trường Hoan cùng hoàng đế, Trịnh thái hậu trở về kinh thành. Nguyên bản Ân Trường Hoan là dự định vì mẫu thân mà thủ lăng bảy ngày, nhưng vì có chuyện hạ độc nên Trịnh thái hậu vô luận thế nào cũng không đồng ý. Trở lại phủ quận chúa, Ân Trường Hoan vừa nâng chén trà lên, hộ vệ liền đến báo tìm thấy Ân Bác Văn, nhưng chỉ là một cỗ thi thể. Ân Trường Hoan nhăn mày lại, thay kỵ trang rồi đến nơi phát hiện ra thi thể, đó là một nhà nghỉ rất bình thường. Lúc nàng cưỡi ngựa chạy đến thì nhà nghỉ đã bị giới nghiêm, người vây quanh để xem náo nhiệt rất nhiều, cũng có rất nhiều nha dịch, có nha dịch của kinh thành, cũng có người của Đại Lý tự, còn có thân vệ của Vĩnh vương. Ân Bác Văn là chết trong gian phòng của mình ở tầng hai, Ân Trường Hoan vừa lên đến tầng hai thì Diệp Hoàn liền ra đón, Ân Trường Hoan nói "Sao chàng đến nhanh vậy?" Diệp Hoàn đưa nàng về phủ quận chúa mới rời khỏi mà. "Nàng vừa vào phủ quận chúa thì ta nhận được tin tức, lúc đầu nghĩ nàng đi đường mệt mỏi nên muốn để nàng nghỉ ngơi một chút." Diệp Hoàn nói "Tiểu nhị của nhà nghỉ này thấy hắn buổi sáng không gọi nước nóng cũng không gọi điểm tâm hay cơm trưa nên tiến vào xem thử, vừa đến liền phát hiện hắn đã chết ở trên giường." Ân Trường Hoan khẽ gật đầu, bước vào gian phòng, gian phòng rất nhỏ, còn không to bằng tịnh thất của nàng, Ân Bác Văn thế mà cũng ở quen được. (*) Tịnh thất: là một am thất nhỏ trong tịnh xá dành cho các cá nhân, chính là các tu sĩ Phật giáo. Mỗi tu sĩ thường có một tịnh thất của riêng mình. Về phần Ân Bác Văn nằm trên giường, so với lần trước nàng gặp thì gầy đi rất nhiều, cũng già hơn rất nhiều, trên mặt lởm chởm mấy sợi râu, cho dù là người quen muốn nhận ra hắn cũng phải nhìn kỹ một chút. Nàng hỏi "Hắn chết như thế nào?" Diệp Hoàn nói "Trúng độc. Trong lòng Ân Trường Hoan khẽ động, nghiêng đầu nhìn Diệp Hoàn, Diệp Hoàn gật đầu "Theo điều tra, có lẽ cũng là ăn phải cháo độc." Diệp Hoàn đến sớm nên hỏi được nhiều, thấy Ân Trường Hoan muốn biết nên nói ra từng cái một. Chiều hôm qua thấy trời sắp tối nên Ân Bác Văn mới vào ở nhà nghỉ này, không có khách tới thăm, trên người hắn hay trong gian phòng này đều không có vết tích của giãy dụa, rất giống với tình trạng của tiểu Vũ. "Hắn không có khả năng tự sát." Ân Trường Hoan nghe xong lập tức phủ định "Cho dù chuyện của tiểu Vũ có tra được hắn, hắn cũng sẽ không tự sát." Diệp Hoàn gật đầu "Ta cũng cảm thấy như vậy. Ta đã phân phó, việc hắn xuất hiện ở kinh thành chắc chắn là có người muốn gặp, tra ra cái này chỉ là vấn đề thời gian thôi. Bên Ân gia ta cũng phái người tới điều tra rồi." Diệp Nhiên ở một bên nói "Hắn tại sao muốn tự sát chứ, hắn hoàn toàn có thể tiếp tục trốn tránh mà." Ân Trường Hoan lạnh giọng nói "Bởi vì chuyện độc hại ta cũng nên có người đứng ra thế tội." Mà Ân Bác Văn không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất. Không có gì có thể nhìn, có người của Diệp Hoàn điều tra nên Ân Trường Hoan rất yên tâm, nàng biết bên cạnh có một quán cháo rất ngon, liền mời Diệp Hoàn cùng đi ăn, bọn hắn còn chưa được ăn cơm trưa. Diệp Hoàn đương nhiên không từ chối. Mặc dù không ở lại hoàng lăng để thủ lăng cho Gia Di trưởng công chúa nhưng Ân Trường Hoan vẫn muốn ăn chay bảy ngày, cho nên chỉ chọn một bát cháo có rau, Diệp Hoàn cũng muốn giống vậy bị Ân Trường Hoan ngăn lại "Chàng không cần vậy đâu." Diệp Hoàn kiên trì gọi một phần cháo rau xanh, thành thật nói với Ân Trường Hoan "Nàng là vị hôn thê của ta, mẫu thân nàng chính là nhạc mẫu của ta, làm vậy là điều dĩ nhiên." Ân Trường Hoan ngẫm lại thấy đúng, liền không ngăn cản nữa, Diệp Hoàn có tâm ý này là chuyện tốt. . Chuyện mà kinh thành gần đây bàn tán say sưa chính là Đức Dương quận chúa Ân Trường Hoan, trước bị người ta hạ độc, sau đó thì phụ thân đang lưu vong bị chết ở kinh thành, lại cũng bị hạ độc, chẳng lẽ là phụ thân ruột hãm hại nữ nhi? Có người nghĩ Ân gia rơi xuống tình trạng này, tuy là Ân gia tự làm tự chịu, nhưng nếu không có Ân Trường Hoan, chuyện của Ân gia sẽ không có ai biết, Ân gia cũng đương nhiên sẽ không bị lật đổ. Ân Bác Văn muốn độc hại thân nữ nhi cũng không phải chuyện không thể lý giải. Mấy ngày sau đó, việc điều tra rốt cuộc cũng có tiến triển, vài ngày trước khi đến hoàng lăng thì tiểu Vũ có rời khỏi phủ quận chúa, nói là đi bán ít đồ thêu. Cái này rất bình thường, nàng ta trước kia cũng từng ra ngoài một lần. Người nhìn thấy tờ giấy treo thưởng nói có nhìn thấy nàng ta nói chuyện cùng với một thanh niên. Ân Bác Văn bên này là vào kinh sau khi Ân Trường Hoan trở lại kinh thành được một ngày, người dân gần đó biết được hắn ở lại nhà một nam nhân, nói là bà con xa. Nam nhân nói chuyện với tiểu Vũ và người cho Ân Bác Văn ở tạm là cùng một người, nhưng đáng tiếc chính là khi vừa tra được đến đây thì manh mối bị đứt đoạn, bởi vì nam nhân này được phát hiện là đã chết trong nhà, bị một đao chém mất mạng luôn. Người thanh niên này là người địa phương, trong nhà chỉ có một mình hắn, phụ mẫu đều đã qua đời, ngày bình thường cà lơ phất phơ không làm việc đàng hoàng, nhưng đoạn thời gian gần đây hắn bỗng nhiên có tiền, nói là thân thích ở phương xa cho. Trong làng có người thấy Ân Bác Văn là người có tiền, lại là một người độc thân, mặc dù tuổi tác nhìn hơi lớn nhưng vẫn là có thể cưới quả phụ nha, thế là đi bảo nam tử đi nghe ngóng Ân Bác Văn, nhưng nam tử nói năng thận trọng, hỏi nhiều quá hắn không nhịn được nói câu: Những quả phụ kia cũng xứng? Lại xem kỹ nam tử này, có một ma ma đang làm ở Ân gia, là đang hầu hạ cho Ân lão phu nhân. Tin Ân Bác Văn chết truyền đến, Ân lão phu nhân như phát điên, cái gì cũng không hỏi được, lại tra những người khác ở Ân gia và ma ma kia cũng không thu được gì, thật sự giống như đã đi tới ngõ cụt vậy. Nếu thật sự là Ân lão phu nhân bao che Ân Bác Văn, vậy sao Ân Bác Văn lại lệnh cho tiểu Vũ mưu hại Ân Trường Hoan? Nam nhân nói chuyện với Ân Bác Văn kia là ai giết? Đúng lúc việc kiểm chứng đang không có tiến triển gì thì làng bên kia bỗng nhiên có phát hiện mới, một thôn dân nói hắn trước khi Ân Trường Hoan hồi kinh một ngày có nhìn thấy một người lén lút đi vào nhà thanh niên kia, sau đó Ân Bác Văn liền rời khỏi nhà thanh niên đó. Thôn dân nói hắn lúc ấy đang trộm đồ ăn, trốn trốn tránh tránh cho nên không có quá chú ý tới người kia. Nha dịch hỏi hắn vì sao không sớm nói ra, hắn nói là bởi vì sợ việc mình đi ăn trộm bị người ta biết, bây giờ nói ra là bởi vì thấy mọi thứ càng náo càng lớn, nghe nói còn có liên quan đến quận chúa nên không còn dám giấu diếm. Diệp Hoàn giấu diếm tin tức này, thông qua cách thôn dân miêu tả rồi vẽ chân dung của người này cũng rất nhanh có kết quả. Cách cái thôn này hơn mười dặm có một cái trang tử, là một nhà họ Văn, thôn dân miêu tả ra người này là một tiểu quản sự của trang tử. Văn gia này là một nhà rất bình thường nhưng hơn một năm trước lão gia Văn gia cũng từng làm quan, bởi vì bao che cho nhi tử và chất tử cưỡng chiếm dân nữ làm hại một nhà ba người chết thảm mà bị Ân Trường Hoan giáo huấn, nhi tử và chất tử chết, còn mình thì bị tước chức. Sau đó lại phát hiện trong nhà nghỉ có một nam tử là chất tử nhà phu nhân Văn gia. Đại Lý tự lập tức bắt người nhưng người Văn gia lại chạy ra phủ nhận. . "Người Văn gia không có lá gan mưu hại quận chúa." Mặt Diệp Hoàn lạnh như sương "Bên Gia Hòa trưởng công chúa sao rồi?" Sắc mặt Diệp Nhiên nghiêm nghị "Tất cả đều như thường, không có bất cứ động tĩnh gì." "Truyền ra tin tức, nói người Văn gia không phải chủ sử sau màn, Đại Lý tự đang tích cực điều tra hung thủ thật sự." "Rõ!" Giọng Diệp Hoàn như hàn băng "Điều tra lại nhà nghỉ, bất cứ ai cũng đều không được bỏ qua." "Vâng." Một lần nữa điều tra nhà nghỉ rất nhanh có phát hiện, chủ nhà nghỉ này là một lão bản họ Xa, có một độc nữ, gả cho một tên họ Toàn rất giàu có. Mà thế lực sau lưng tên họ Toàn lại rất hùng hậu, tổ mẫu của hắn từ nhỏ đã lớn lên cùng với mẫu hậu của đương kim hoàng thượng- Triệu thái hậu nên có tình cảm vô cùng tốt. Lúc phát hiện ra thi thể Ân Bác Văn là buổi sáng sớm, tên họ Toàn có tới khách sạn. Chỉ tiếc là không ai có thể chứng minh hắn tiến vào gian phòng của Ân Bác Văn. Diệp Nhiên nhìn kết quả nói "Hẳn là trùng hợp đi, sao có thể ở địa bàn của mình làm loại chuyện này, đây cũng quá dễ dàng bại lộ." Diệp Mặc nghe vậy lắc đầu "Dưới đèn thì tối(*),nếu không phải vương gia phân phó chúng ta điều tra lại thì chúng ta rất khó phát hiện điểm này." (*) Dưới đèn thì tối: nơi càng nguy hiểm thì lại càng an toàn. Diệp Nhiên nghĩ cũng phải "Vậy bây giờ bắt tên Toàn Lương kia lại sao?" "Không đơn giản như vậy." Diệp Mặc nói "Chúng ta không có chứng cứ chứng minh Ân Bác Văn là do Toàn Lương giết, mà lại liên lụy đến Triệu thái hậu, trừ phi chúng ta có chứng cứ xác thực, nếu không thì chỗ hoàng thượng, vương gia không có cách nào để bàn giao, cũng không thể nói chúng ta hoài nghi Gia Hòa trưởng công chúa là chủ sử sau màn, cho nên mới bắt Toàn Lương." Diệp Nhiên bị đè nén "Toàn Lương chính là chứng cứ mà lại không thể bắt hắn, vậy phải làm sao?" Diệp Mặc: "Không có cách nào, chỉ cần chúng ta bắt hắn, Triệu thái hậu nhất định sẽ nhận được tin tức." "Chúng ta không cho Triệu thái hậu nhận được tin tức không được sao. " Diệp Nhiên vỗ tay kích động nói "Chúng ta lặng lẽ bắt người, chờ hắn khai ra thì đem người tới Đại Lý tự." Diệp Mặc nhìn Diệp Nhiên "Lỡ hắn phản cung thì làm sao bây giờ, nói chúng ta vu oan giá hoạ thì sao?" "Phái người bảo vệ Toàn Lương. " Diệp Hoà luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng "Sau đó đưa một bái thiếp đến phủ Gia Hòa trưởng công chúa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]