Chương trước
Chương sau
Mưu hại trưởng công chúa là trọng tội đáng chết, Ân Bác Văn và Trình thị đều bị bắt giữ, còn người Ân gia thì vô luận là chủ tử hay nô bộc đều không được rời khỏi Ân phủ một bước.
Nha dịch Đại Lý tự đưa Ân lão phu nhân, Ân Bác Võ và Đồng thị về Ân gia.
Ân Trường Hoan ra ngoài với phu thê Ân Kỳ "Kỳ thật ngươi không cần tới."
Trong tay bọn họ đã có đầy đủ chứng cứ để bắt giữ Trình thị, lại chờ Trịnh đại nhân điều tra Tiền ma ma nữa là nhất định có thể định tội Trình thị, Ân Kỳ đến làm chứng thì tác dụng không lớn nhưng đối với nàng ấy lại có ảnh hưởng không nhỏ.
Ân Kỳ cười cười, đang định nói thì Vương tiểu tứ liền cướp lời "Phu nhân ta nói quận chúa có đại ân giúp nàng, nàng không thể ngoảnh mặt làm ngơ chuyện này, nếu không về sau nàng sẽ rất hối hận."
Ân Trường Hoan nhìn Vương tiểu tứ rồi lại hỏi Ân Kỳ "Ngươi nói chuyện này cho bọn họ rồi?"
"Phải." Nụ cười trên mặt Ân Kỳ rất xán lạn "Buổi sáng hôm nay sau khi nhận được tin tức ta đã kể lại cho phụ mẫu, họ cũng đã đồng ý cho ta đến làm chứng."
Một tiếng phụ mẫu này Ân Kỳ nói rất thuận miệng.
Vương tiểu tứ nhỏ giọng nói thầm "Có thể không đồng ý sao, không đồng ý là ta sẽ mất luôn phu nhân vừa cưới đấy."
Nụ cười của Ân Kỳ bỗng trì trệ. Nàng bởi vì sợ rằng Vương thượng thư và Vương phu nhân sẽ không đồng ý nên mới nói nếu bọn họ không đồng ý thì cuộc hôn nhân này hết hiệu lực.
Ân gia làm ra loại chuyện này, Vương gia dù cho hết hiệu lực cuộc hôn nhân này thì cũng sẽ không đuối lý, nhưng không ngờ là Vương thượng thư và Vương phu nhân lại đồng ý cho nàng đến làm chứng, còn nói nàng không cần phải nghĩ lung tung, nàng đã gả vào Vương gia thì chính là con dâu của Vương gia.
Ân Kỳ quay đầu trừng Vương tiểu tứ, dùng ánh mắt nói cho hắn biết không phải cái gì cũng nói hết ra.
Vương tiểu tứ lấy lòng cười cười "Phu nhân, ta không nói nữa mà."
Sau đó hắn liền ngậm miệng thật chặt.
Ân Trường Hoan buồn cười, nhìn phu thê Ân Kỳ như vậy làm nàng đột nhiên nghĩ nếu có thể gặp được một người thích hợp, thành thân hình như cũng khá tốt.
Chẳng biết tại sao, Ân Trường Hoan bỗng nhiên nghĩ đến Diệp Hoàn, nếu nàng và Diệp đại nhân thành thân, vậy thì mỗi ngày đều có thể trông thấy Diệp đại nhân, muốn sờ mặt là được sờ, muốn hôn thì cũng được hôn, mỗi ngày như vậy tâm tình hẳn sẽ rất tốt, cho dù có gặp phải việc phiền lòng thì cứ nhìn mặt Diệp đại nhân xong là có thể vui vẻ lại rồi.
"Quận chúa. " Diệp Hoàn bước nhanh tới "Tại hạ đưa quận chúa về."
"Không cần." Mới suy nghĩ đến mấy chuyện kia mà bây giờ lại đối mặt với Diệp Hoàn làm Ân Trường Hoan có chút mất tự nhiên.
"Nếu thế thì thôi vậy. " Diệp Hoàn rủ mí mắt, khóe miệng hơi mím, thần sắc cô đơn, Ân Trường Hoan nhìn xong có chút không đành lòng, nàng có phải quá nhẫn tâm rồi không.
Ngay lúc Ân Trường Hoan đang xoắn xuýt thì Diệp Hoàn giương mí mắt lên, cười cười nhìn Ân Trường Hoan "Vậy quận chúa đi đường cẩn thận."
Nụ cười của Diệp Hoàn cực kỳ tuấn lãng làm Ân Trường Hoan càng không đành lòng, nàng cảm thấy bản thân quá mức nhẫn tâm lại vô tình, cặn bã, lợi dụng Diệp đại nhân xong là không thèm để ý tới hắn nữa, mà Diệp đại nhân vẫn đối với nàng si tâm một lòng, nàng thực sự quá phận rồi!
"Không phải, Diệp đại nhân cứ tiễn ta về đi." Ân Trường Hoan cảm thấy vì muốn ngươi hài lòng, nàng thực sự không đành lòng nhìn vẻ mặt cô đơn đó của Diệp đại nhân, vì vậy mới nói "Nói không chừng bên Ân gia còn cần Diệp đại nhân đi xem chút."
"Quận chúa nói đúng." Diệp Hoàn ngạc nhiên cười, trong mắt đều là ánh sáng, như là một người tình sâu nghĩa nặng cuối cùng đã có được người trong lòng.
Thấy Diệp Hoàn cười, Ân Trường Hoan cũng không nhịn được mà cong khóe môi lên.
Nàng nghĩ nếu nàng mà là hoàng đế, phi tử là Diệp đại nhân thì nàng nhất định sẽ vì Diệp đại nhân vui vẻ mà trở thành hôn quân "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai".
(*) Nhất kị hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chỉ lại: Ngựa trạm phi nhanh bốc lên những đám bụi hồng, nàng phi tử đang cười, không ai biết rằng quả lệ chi đã về đến Trường An. Câu thơ thông qua sự kiện điển hình vận chuyển quả lệ chi tươi, dùng “nhất kỵ hồng trần” cùng “phi tử tiếu” cấu thành cặp so sánh rõ nét, vạch trần sự hoang dâm háo sắc, hoang đường không thương xót mạng dân của Đường Huyền Tông cùng với việc cậy vào ân sủng mà kiêu của Dương Quý Phi.
Ân Kỳ và Vương tiểu tứ ngồi xe ngựa về Vương gia, Vương tiểu tứ kéo cửa rèm nhìn hai người dung mạo mĩ lệ ở cách đó không xa, cảm thán nói "Phu nhân, ta cảm thấy rất có thể ta sẽ trở thành em rể của đệ nhất mỹ nam kinh thành đấy."
Ân Kỳ nhẹ nhàng xoa eo, eo của nàng đang rất đau, nghe vậy quay đầu trừng Vương tiểu tứ "Nói bậy bạ gì đó, chuyện của quận chúa là thứ mà chàng có thể đoán sao."
"Chỉ có hai chúng ta mà, sợ gì chứ." Vương tiểu tứ thấy Ân Kỳ nắn eo, lập tức ngồi sang bên cạnh, hắn nhẹ nhàng bóp lưng Ân Kỳ, Ân Kỳ khẽ run lên, đang định né ra thì nhớ ra bây giờ bọn họ đã là người một nhà thì bỗng trầm tĩnh lại.
Vương tiểu tứ vừa xoa bóp giúp Ân Kỳ vừa nói "Ta cảm thấy quận chúa và Diệp đại nhân vô cùng xứng đôi, hai người đều đều đẹp như vậy, về sau hài tử được sinh ra sẽ đẹp biết bao."
Ân Kỳ: "Chàng có phải nghĩ quá xa rồi không, quận chúa chưa chắc sẽ thành thân với Diệp đại nhân đâu. Diệp đại nhân mặc dù rất được hoàng thượng tin tưởng nhưng hắn không có gia tộc, dù mang họ Diệp nhưng không phải nhi tử ruột của Diệp gia, chỉ sợ thái hậu nương nương sẽ không đồng ý để quận chúa gả cho Diệp đại nhân."
"Ta cảm thấy chưa chắc." Vương tiểu tứ nói "Diệp đại nhân nhìn giống như thiên chi kiêu tử, nhân trung long phượng, quận chúa khẳng định sẽ giống nàng chọn trúng Diệp đại nhân giống như nàng chọn trúng ta vậy."
"Giống như chàng sao." Ân Kỳ cười lớn "Sao chàng lại nói như vậy?"
Vương tiểu tứ chững chạc đàng hoàng "Ta là nói thật thì có gì phải ngượng ngùng."
Ân Kỳ càng cười to hơn, Vương tiểu tứ nhẹ nhàng vỗ lưng Ân Kỳ, phòng ngừa nàng cười đến đau cả bụng.
Chưa tới giữa trưa, chuyện này đã truyền đi khắp kinh thành.
Gia Hòa trưởng công chúa biết được đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười "Gia Di à Gia Di, không ngờ ngươi lại gả cho một hạng nam nhân như vậy."
Nghĩ tới một chuyện, nụ cười của nàng ta bỗng nhiên cứng ngắc, năm đó nàng ta đi hỏi Ân Bác Văn có muốn cưới nàng ta hay không, Ân Bác Văn nói là hắn rất vui khi cưới Gia Di. Nếu vui thì sao khi Gia Di còn sống lại gian díu với Trình thị, còn vì cái hài tử của hai người mà đánh tráo nữ nhi của thân đệ đệ.
Chẳng lẽ Ân Bác Văn căn bản không thích Gia Di, người hắn thực sự thích là Trình thị, hắn là cố ý nói với nàng ta là hắn thích Gia Di.
Sắc mặt Gia Hòa trưởng công chúa càng ngày càng lạnh.
Ân Trường Hoan về phủ quận chúa chưa được bao lâu, đã có nha dịch Đại Lý tự tới bẩm báo, nói là người nhà Đồng thị đến nói muốn gặp Đồng thị.
Nha dịch Đại Lý tự không dám tự mình quyết định, nhưng lại cảm thấy Đồng thị đáng thương, nhớ đến Đồng thị và Ân Trường Hoan có quan hệ không tệ nên mới tới hỏi ý kiến Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan không chỉ đồng ý cho Đồng gia gặp Đồng thị, còn bảo nha dịch Đại Lý tự cho Đồng thị về Đồng gia.
Đồng thị không mưu hại Gia Di trưởng công chúa, mà hẳn là những lúc này Đồng thị nhất định muốn được ở cùng người nhà, người chân chính quan tâm bà ấy chỉ có người nhà mà thôi.
Mà trong chuyện này, Đồng thị và nữ nhi của bà là vô tội nhất.
Nha dịch Đại Lý tự rời đi không bao lâu thì lại trở về nói Ân lão phu nhân muốn gặp nàng.
Ân Trường Hoan cười lạnh một tiếng, lập tức cự tuyệt.
Ân lão phu nhân thấy Ân Trường Hoan không chịu gặp bà ta thì liền đi tìm Ân Ly, muốn Ân Ly đưa Ân Trường Hoan đến.
Ân Ly không nhúc nhích, hỏi lại bà ta "Tìm tỷ tỷ làm gì chứ?"
Ân lão phu nhân thấy Ân Ly như nói nhảm "Đương nhiên là nói với con bé là phụ thân ngươi bị oan uổng, phụ thân ngươi không hề mưu hại Gia Di trưởng công chúa."
"Phụ thân có mưu hại Gia Di trưởng công chúa hay không thì ta không biết, nhưng tổ mẫu à, người dám nói hắn thật sự không biết chuyện hài tử của tam thẩm bị đánh tráo sao?"
Sắc mặt Ân lão phu nhân càng khó coi "Ngươi có ý gì?"
Ân Ly xùy một tiếng "Ý của ta là ngài và phụ thân không phải là cho rằng mọi người đều là đồ đần đấy chứ. Không phải ai cũng như tam thúc đi tin mấy cái lời nói của phụ thân đâu."
Ân lão phu nhân thấy Ân Ly không cùng một phe với bọn họ liền nghiêm nghị quát "Ngươi không nên quên ngươi cũng là người Ân gia, phụ thân ngươi mà xảy ra chuyện thì ngươi trốn cũng không thoát đâu."
"Có lẽ vậy, nhưng thế thì sao, ta lại không thèm quan tâm đến cái danh thiếu gia Ân gia này đâu." Ân Ly bỗng nhiên cười một tiếng, dương dương đắc ý "Lại nói có tỷ tỷ ở đây, sao ta có thể trốn không thoát chứ."
Ân lão phu nhân chỉ vào Ân Ly, tức giận đến nói không ra lời. Bà ta trước kia luôn nghĩ Ân Ly là con đường lui của Ân gia nhưng bây giờ xem ra, Ân Ly căn bản cũng không phải là đường lui cho Ân gia, cho dù hắn có phát đạt thì cũng sẽ không kéo Ân gia lên.
"Lão phu nhân, không xong rồi." Một nha hoàn tam đẳng chạy vào, các nha hoàn trong phủ đều bị mang đi thẩm tra, bây giờ chỉ còn nha hoàn tam đẳng làm việc vặt ở lại, nàng ấy nói với Ân lão phu nhân "Tứ tiểu thư mang người đến viện của đại tiểu thư."
Ân Lâm không ngờ Ân Bạch Tuyết lại là thân tỷ tỷ cùng phụ cùng mẫu với nàng, trách không được phụ thân và mẫu thân lại sủng ái nàng ta, trách không được Ân Bạch Tuyết làm ra chuyện mất mặt như thế mà bọn họ vẫn có thể tha thứ, trách không được muốn lấy đồ cưới của nàng mà không phải Ân Bạch Tuyết, bởi vì mẫu thân nàng luôn cảm thấy áy náy với đại nữ nhi này, sao có thể bạc đãi Ân Bạch Tuyết chứ.
Hiện tại cũng bởi vì Ân Bạch Tuyết mà phụ mẫu đều vào ngục.
Ân Lâm vừa sợ hãi vừa tức giận, toàn bộ lửa giận ngoại trừ Ân Bạch Tuyết không biết trút lên ai.
Rất nhanh sau đó, Ân Trường Hoan nhận được tin tức ―― Ân Lâm đánh Ân Bạch Tuyết chảy cả máu, làm mặt bị thương, nói là có thể sẽ để lại sẹo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.