Trời sáng khí trong, Ân Trường Hoan cùng Bình Dương cưỡi ngựa đi từ từ trên đường.
Từ tửu lâu ra, Diệp Hoàn cùng Hứa Ngạn đón xe rời đi. Trong lòng Ân Trường Hoan hơi do dự không biết có nên mời Hứa Ngạn đến phủ quận chúa dự tiệc không, nhưng nàng cuối cùng vẫn quyết định không mời.
"Ta thấy Hứa Ngạn cũng không tệ lắm." Ân Trường Hoan nghiêng đầu nói với Bình Dương.
Nói chuyện cùng bọn họ không kiêu ngạo không tự ti, ánh mắt lại rất sạch sẽ, biết cách nói chuyện, khiến người khác cảm thấy hòa hợp như gió xuân, mặc dù ngồi cùng Diệp Hoàn nhưng không bị mờ nhạt.
Bình Dương kiêu ngạo nói "Đó là đương nhiên, người mà ta nhìn trúng thì có thể kém sao?" Ánh mắt nàng chuyển động, cười hì hì nói " Nhưng vẫn kém hơn ngũ ca nha."
Nụ cười của Ân Trường Hoan cứng đờ, Phó Dịch đã rời đi hai tháng, chắc mấy tháng nữa sẽ trở về. Nàng chỉ muốn bây giờ Phó Dịch lập tức trở về để nàng có thể giải trừ hôn ước. Một ngày không giải trừ hôn sự, nàng liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, cực kì khó chịu.
"Sao tự nhiên nhắc tới huynh ấy làm gì " Thần sắc Ân Trường Hoan mệt mỏi.
Bình Dương thấy nụ cười cứng đờ của Ân Trường Hoan, nàng liền kéo dây cương để hai con ngựa sát lại gần "Muội và ngũ ca cãi nhau sao?"
"Không có."
"Ta không tin." Bình Dương nói "Nếu không cãi nhau thì mặt muội sẽ như vậy sao?"
"Trời sinh muội đã là loại vẻ mặt này."
"Vậy sao lúc gặp Diệp Hoàn lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-duong-quan-chua/1109073/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.