Chương trước
Chương sau
Sau nửa canh giờ Trịnh lão phu nhân rời đi, Ân Trường Hoan tiễn Trịnh lão phu nhân sau đó theo Trịnh thái hậu tiến vào trong điện.
"Ngoại tổ mẫu, đã xảy ra chuyện gì rồi?" Nhịp tim Ân Trường Hoan đập có chút nhanh, nàng có dự cảm chuyện này rất lớn.
Trịnh thái hậu ngồi xuống, thanh âm bình thản "Bà bà Lưu phu nhân là một ma ma đỡ đẻ, là người năm đó đỡ đẻ cho nương cháu."
Vẻ mặt Ân Trường Hoan cứng lại.
"Nương cháu từ nhỏ đã ốm yếu, không thể tiếp nhận nỗi khổ sinh dục, ta vốn là không muốn nàng xuất giá, nhưng nàng coi trọng cha cháu, không phải hắn thì không gả."
Cái này Ân Trường Hoan biết.
"Sau khi gả thì ta không đồng ý nàng sinh dục, thậm chí đã thay cha cháu chọn mấy di nương, đến lúc đó nương cháu đem hài tử về nuôi dưỡng ở dưới gối thì cũng không kém gì, thế nhưng nàng lại giấu diếm ta lặng lẽ mang thai."
Mũi Ân Trường Hoan có chút cay cay, nhịn không được hô "Ngoại tổ mẫu."
Ân Trường Hoan biết nàng không phải người quan trọng nhất trong lòng Trịnh thái hậu mà chính là nương nàng.
Trịnh thái hậu nhìn Ân Trường Hoan cười cười, vậy mà mọi chuyện hôm nay đối với bà có đả kích quá lớn, bà thật sự không cười nổi, có thể giữ vững bình tĩnh đã dùng hết khí lực của mình rồi.
"Thái y nói không thể phá thai, thân thể mẹ cháu không chịu nổi, không bằng cố gắng điều dưỡng, có lẽ có thể kiên trì được. Khi cháu sắp được sinh ra, thái y nói cho ta biết thân thể mẹ cháu rất tốt, hẳn là có thể bình an sinh hạ cháu, mãi cho đến khi cháu được sinh ra, nương cháu ra máu quá nhiều làm đại thương nguyên khí, không bao lâu sau liền đi."
Ân Trường Hoan thấp giọng nói "Ngoại tổ mẫu thật xin lỗi."
Nếu không phải nàng, có lẽ nương sẽ không sớm ra đi như vậy, ngoại tổ mẫu sẽ không phải tiếp nhận sự thật người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Trịnh thái hậu ôn nhu lau nước mắt Ân Trường Hoan, ánh mắt lại cực kì sắc lạnh "Không phải lỗi của cháu. Lưu phu nhân tới nói năm đó khi đỡ đẻ phát giác thân thể nương cháu có chút không đúng." Bà dừng lại một chút, thanh âm nhẹ nhàng "Tựa hồ là có người giở trò."
Hô hấp Ân Trường Hoan trì trệ, con ngươi đột nhiên co lại, toàn thân băng lãnh, thật lâu sau đó mới tìm được giọng "Là ai?"
Trong nội tâm nàng có hoài nghi một người, nhưng nàng không dám nói ra.
"Không biết, bà bà Lưu phu nhân cũng không chắc chắn, sợ là nhìn lầm lại sợ dẫn đến phiền phức nên mới che giấu đi." Trịnh thái hậu nói "Nếu không phải cháu giúp một nhà bọn họ thì có lẽ bí mật này sẽ vĩnh viễn bị giấu diếm."
"Sẽ không " Ân Trường Hoan lắc đầu "Coi như cháu không giúp thì bọn họ cũng sẽ tới tìm ngoại tổ mẫu, để đổi lấy sự giúp đỡ của người."
"Có lẽ vậy." Nhưng những điều này đã không còn quan trọng.
"Chúng ta có thể tìm bà bà của Lưu phu nhân để hỏi một chút."
"Không được " Trịnh thái hậu nói "Bà bà này mấy năm trước đã qua đời, lúc hấp hối mới đem chuyện này nói cho con trai cùng con dâu. Mặc dù còn có rất nhiều chuyện cần kiểm chứng, nhưng ta cảm thấy mẹ cháu chết tuyệt đối không phải ngoài ý muốn."
"Cái kia..." Ân Trường Hoan trầm mặc, ngữ khí không lưu loát "Ngoại tổ mẫu có hoài nghi người nào sao?"
Trịnh thái hậu nắm chặt tay Ân Trường Hoan "Trường Hoan có sao?"
"Có."
"Ai?"
Yết hầu Ân Trường Hoan giật giật "Cha cháu."
Người bên cạnh nương xảy ra vấn đề là cực nhỏ, như vậy người có khả năng xuống tay nhất còn không bị người phát giác cũng chỉ có cha nàng.
Trịnh thái hậu cầm tay Ân Trường Hoan "Ngoại tổ mẫu cũng hoài nghi hắn." Bà lộ ra biểu lộ may mắn "May mắn ta không có đem cháu ở lại phủ Ân quốc công."
Ân Trường Hoan biết ngụ ý Trịnh thái hậu, nếu nàng sinh trưởng ở phủ Ân quốc công, đến lúc đó công dưỡng dục cùng mối thù giết mẫu thân sẽ để nàng lâm vào hoàn cảnh chật vật, mà bây giờ, hai chữ phụ thân này đối với nàng mà nói chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Mặc dù trong lòng cũng sẽ khó chịu, nhưng không phải không chịu được.
"Ngoại tổ mẫu, vậy kẻ hại người có thể cũng là hắn không?"
"Không chắc chắn, nhưng hai người rất có thể sẽ là cùng một người." Trịnh thái hậu phân tích "Cháu ở kiếp trước không gặp người Lưu gia, người Lưu gia vì cầu cứu nhất định sẽ tìm cữu gia cháu, đến lúc đó ta nhất định sẽ biết, đương nhiên sẽ điều tra."
Ân Trường Hoan nói tiếp "Bởi vì ngoại tổ mẫu điều tra chuyện này bị người kia biết, cho nên hắn mới xuống tay với người. Thế nhưng mà nếu như là như vậy, cữu gia cùng người hẳn phải biết chuyện này, vì cái gì không có nói cho cháu?"
"Có lẽ bọn họ là cố ý không nói cho cháu!"
Phụ thân có thể hại mẫu thân cùng ngoại tổ mẫu, loại chuyện này đối với bất kỳ người nào mà nói đều quá tàn nhẫn.
Trước khi đi Ân Trường Hoan hỏi Trịnh thái hậu "Ngoại tổ mẫu, hắn lúc trước khi cưới nương là thật tâm sao?"
Trịnh thái hậu nói "Nếu vì quyền thế thì cũng coi như thật lòng."
Ân Trường Hoan thở dài "Ngoại tổ mẫu, cháu phát hiện bản thân mình cùng nương không chỉ giống nhau ở điểm thích người tuấn tú. Nếu ở kiếp trước cháu không phát hiện chuyện Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết, vậy sau cùng kết cục của cháu có thể giống nương không?"
Tâm Trịnh thái hậu chấn động, không nói ra lời!
Chạng vạng tối, Ân Trường Hoan trở về phủ quận chúa.
Buổi tối, Ân Trường Hoan không ngủ được, trời còn chưa sáng nàng liền cưỡi ngựa đến Ngọ môn, thấy các quan viên đang lên triều, trong đó có Ân quốc công.
Ân quốc công thấy Ân Trường Hoan, nói với đồng liêu bên cạnh hai câu sau đó hắn đi về phía Ân Trường Hoan "Sớm như vậy con tới đây làm gì?"
Ân Trường Hoan khi còn bé đối với phụ thân cũng có mong đợi, thế nhưng nàng lớn lên ở Từ Ninh cung, ít khi nhìn thấy Ân quốc công, mà mỗi lần nhìn thấy hắn thì hắn không phải nắm tay Ân Bạch Tuyết cũng là ôm Ân Lâm.
Dần dần, nàng đối với phụ thân không có kỳ vọng. Mặc dù không có kỳ vọng, nhưng nàng cũng không có oán hận, tựa như người xa lạ.
Nếu quả thật là hắn hại nương, còn muốn hại ngoại tổ mẫu, như vậy hai cha con bọn họ chính là cừu nhân không đội trời chung.
Ân Trường Hoan vẫn ngồi trên ngựa không xuống, ngữ khí lãnh đạm"Tiến cung."
"Sớm như vậy?"
"Phải."
Ân Trường Hoan không có tâm tình cũng không có tinh lực cùng cha nàng nói những lời này, đúng lúc này cửa Ngọ môn mở ra, nàng lập tức thúc ngựa đi vào hoàng cung.
Sau lần nàng cưỡi ngựa xông vào hoàng cung, hoàng đế liền đặc cách nàng có thể cưỡi ngựa trong hoàng cung.
Ân quốc công nhìn bóng lưng Ân Trường Hoan, đôi mắt tĩnh mịch, sắc mặt bình tĩnh.
Có người chú ý tới, đi lên vỗ vỗ Ân quốc công nói "Nữ nhi này của ngươi lợi hại a?"
Có thái hậu cùng hoàng đế là chỗ dựa, không đem phụ thân để vào mắt, còn không phải lợi hại sao.
Ân quốc công cười khổ một tiếng "Theo nó đi, con bé vui vẻ là được rồi."
"Không thể nói như thế, ngươi là phụ thân của nàng."
Ân quốc công cười cười "Chúng ta đi vào thôi."
Đồng liêu thấy Ân quốc công chủ động nói sang chuyện khác, trong lòng hít một tiếng. Xem đi, cưới được công chúa cũng không phải tốt, nữ nhi thân sinh không thân với hắn, thật sự là nghiệp chướng mà.
...
Hoàng cung rất yên ắng, mặt Ân Trường Hoan không đổi sắc đi vào tiền điện Từ Ninh cung.
Kiếp trước ngoại tổ mẫu chính là vào buổi sáng này được cung nữ phát hiện đã qua đời.
"Quận chúa?" Cửa cung mở ra, tiểu công công kinh ngạc nhìn Ân Trường Hoan "Sớm như vậy quận chúa tới làm gì?"
Ân Trường Hoan đi vào bên trong "Ngoại tổ mẫu dậy chưa?"
Tiểu thái giám chạy chậm đến bên cạnh Ân Trường Hoan "Còn chưa tới giờ thái hậu dậy."
Ân Trường Hoan ừ một tiếng, để tiểu thái giám đi làm việc của mình, nàng đi vào tẩm điện của Trịnh thái hậu.
"Quận chúa?" Mấy đại cung nữ kinh ngạc nhìn Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan nói "Mở cửa ra."
Mấy cung nữ nhìn nhau, một người trong đó nói "Nhưng thái hậu còn chưa dậy."
Ngữ khí Ân Trường Hoan trầm xuống, không cho cự tuyệt "Mở ra."
"Quận chúa." Ma ma chưởng sự của Từ Ninh cung biết được Ân Trường Hoan tiến cung liền vội vã tới, cung nữ khác liền thấy thả lỏng, quận chúa là thân ngoại tôn nữ của thái hậu, nhưng thái hậu nương nương còn chưa dậy, chuyện để quận chúa đi vào này bọn họ không dám tự tiện chủ trương.
Một cung nữ thấp giọng nói cho ma ma chưởng sự việc Ân Trường Hoan muốn vào tẩm điện.
Ma ma chưởng sự nói với Ân Trường Hoan "Đêm qua phát sinh chút chuyện, thái hậu nương nương ngủ rất trễ, quận chúa không bằng về phòng nghỉ một lát, chờ thái hậu nương nương tỉnh lại thì nô tỳ đi mời quận chúa."
Ân Trường Hoan nắm chắc Trịnh thái hậu sẽ không xảy ra chuyện, nhưng từ tối hôm qua nàng cứ cảm thấy lo lắng, nghe ma ma chưởng sự nói, nàng chậm rãi nói "Mở cửa, ta đi vào nhìn ngoại tổ mẫu, sẽ không đánh thức bà."
Ma ma chưởng sự do dự một chút sau đó gật đầu. Mặc dù không biết quận chúa vì cái gì mà nhất định phải thấy thái hậu, nhưng có bà có thể chắc chắn, quận chúa sẽ không gây bất lợi cho thái hậu.
Ân Trường Hoan rón rén đi vào, trong tẩm điện rất tối, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ dạ minh châu. Mượn ánh sáng dạ minh châu, nàng nhìn thấy Trịnh thái hậu nằm trên giường, ngực có chút chập trùng, có thể nghe được tiếng hít thở bình ổn.
Ân Trường Hoan cảm thấy giờ khắc này nàng mới chính thức được trùng sinh, phảng phất như tháo xuống được gánh nặng ngàn cân.
Nàng không tiếp tục đến gần, quay người nhẹ nhàng ra khỏi tẩm điện.
Tinh thần vừa buông lỏng, cơn buồn ngủ liền ập tới.
"Ta đi nghỉ ngơi một chút, không cần đánh thức ta." Nàng đại khái phải ngủ một ngày.
Nha hoàn của nàng nói "Quận chúa ăn chút gì đó rồi hãy nghỉ ngơi."
Ân Trường Hoan lắc đầu "Không cần."
Nàng hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc, nàng quá mệt mỏi.
Ân Trường Hoan ngủ thẳng tới sáng ngày thứ hai, sau khi tỉnh lại thì tinh thần cực kì phấn chấn, giống như được ăn linh đan.
Nàng rửa mặt sau đó đi thỉnh an Trịnh thái hậu, kết quả không chỉ thấy Trịnh thái hậu mà còn có hoàng đế.
Nàng thấy hai mắt ngoại tổ mẫu đỏ hồng, thần sắc tiều tụy, mặt hoàng cữu cữu đầy tức giận, khi nhìn nàng thì còn giận dữ hơn.
Trong lóng Ân Trường Hoan lộp bộp nghĩ, nàng gần đây đã làm gì để hoàng đế tức giận sao?
Ý nghĩ này chợt lóe lên, Ân Trường Hoan chạy đến bên thái hậu "Ngoại tổ mẫu, người sao vậy?"
Trịnh thái hậu rưng rưng lắc đầu, tựa hồ như thương tâm không nói ra lời.
Hoàng đế nói "Không có gì, Trường Hoan cháu đi ra ngoài trước đi, hoàng cữu cữu cùng ngoại tổ mẫu có chuyện muốn nói."
"Không." Thái hậu nức nở nói "Hoàng đế, nói cho Trường Hoan đi, đó là nương con bé, nó hẳn là phải biết chuyện này."
Ân Trường Hoan mấp máy môi, hẳn là sẽ không giống nàng nghĩ chứ?
Sự thật chứng minh đúng như Ân Trường Hoan nghĩ, ngữ khí hoàng đế trầm thống nói cho nàng biết nương nàng là bị hại chết, Trịnh thái hậu phát hiện liền điều tra chuyện này nhưng bị phát giác, còn suýt chút nữa bị hại.
Hoàng đế thề "Trường Hoan yên tâm, hoàng cữu cữu nhất định sẽ vì nương cháu và mẫu hậu mà báo thù. "
Ân Trường Hoan cúi thấp đầu, nghẹn một hơi, lúc ngẩng đầu hai mắt cùng mặt đều đỏ lên "Đa tạ hoàng cữu cữu."
...
Trên Kim Loan điện, vốn nên nghiêm túc tảo triều nhưng bởi vì người trên long ỷ vắng mặt mà có chút ầm ĩ.
Có quan viên không chờ được đi hỏi công công nghe ngóng, biết được hoàng đế không đến Kim Loan điện mà đến Từ Ninh cung.
"Sớm như vậy đã đi Từ Ninh cung, chẳng lẽ thân thể thái hậu có việc gì?"
"Cũng không nghe nói, chỉ biết khi hoàng đế nghe thái giám chưởng sự Từ Ninh cung nói thì thần sắc rất nghiêm túc."
Mấy người nói chuyện nhìn nhau, sau đó lại nhìn Đại Lý tự khanh Trịnh đại nhân bên cạnh. Hắn là nhị nhi tử của Trịnh lão tướng quân, chất tử của Trịnh thái hậu, nếu có người có thể biết chuyện này vậy chỉ có thể là hắn.
"Trịnh đại nhân ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?"
"Không biết."
Có người đột nhiên nói "Nghe nói quận chúa cũng ở trong cung."
Ở kinh thành, khi nói hai chữ quận chúa thì nhất định là chỉ Đức Dương quận chúa, chẳng biết lúc nào đã tạo thành cái lệ này.
Ánh mắt của mọi người lại dời về phía Ân quốc công, hắn là con rể Trịnh thái hậu, lại là cha Đức Dương quận chúa, nếu là có chuyện gì thì hắn cũng có khả năng biết.
Ân quốc công còn chưa mở miệng, giọng Trịnh đại nhân mang trào phúng nói "Hắn còn bận sủng ái tiểu nữ nhi cùng cháu gái, sao có thể biết những chuyện này."
Giọng điệu này quá không quen, đám người lập tức không biết nói gì cho phải, đồng thời trong lòng còn rất nghi hoặc. Mặc dù trước kia Trịnh đại nhân cùng biểu muội rể Ân quốc công này không thân nhưng cũng chưa từng có âm dương quái khí như hiện tại. Đã xảy ra chuyện gì!
Người cùng Trịnh đại nhân có giao hảo kéo tay áo hắn, thấp giọng hỏi "Sao vậy?"
Trịnh đại nhân sửa lại tay áo, dùng thanh âm để tất cả mọi người nghe được nói "Không có gì, chỉ là nhìn không quen có ít vài người bất công, khuynh hướng tiểu để lớn chịu ủy khuất."
Lời này không phải là nói Ân quốc công đối với Đức Dương quận chúa không tốt sao.
"Trịnh đại nhân " Ân quốc công đi đến trước mặt Trịnh đại nhân, sắc mặt lạnh lùng "Đó chỉ là tỷ muội trong nhà cãi nhau, ngươi cần gì phải nói nghiêm trọng như vậy."
Trịnh đại nhân rất khinh thường xùy một tiếng, sau đó nói với đồng bạn "Ta không nói chuyện cùng người cha bất công."
Đồng bạn:...
Sau đó mọi người phát hiện vận khí hôm nay Ân quốc công không hề tốt, không chỉ có bị Trịnh đại nhân âm dương quái khí châm chọc, khiêu khích, còn bị hoàng đế lạnh lùng khiển trách một trận.
Hoàng đế răn dạy thần tử là chuyện thường, nhưng Ân quốc công là phu quân của Gia Di trưởng công chúa, phụ thân Đức Dương quận chúa nhưng lại bị hoàng đế nói không nể chút mặt mũi nào.
Hoàng đế mặc dù không có não thiên cổ nhất đế, nhưng hắn cũng không ngốc, nếu có người gây bất lợi cho Gia Di thì Ân quốc công là người có khả năng nhất.
Mà hắn có một việc không nói cho thái hậu, năm đó hắn biết trong lòng Gia Di ngưỡng mộ thế tử Ân Bác Văn của Ân quốc công, vì thỏa mãn nguyện vọng của muội muội, hắn nói chuyện cùng Ân Bác Văn.
Sau khi tảo triều, hoàng đế lưu Ân quốc công lại.
Ngự thư phòng, Ân quốc công duy trì tư thế khom mình hành lễ, hoàng đế ngồi sau án thư phê duyệt tấu chương, giống như không nhìn thấy người phía dưới.
Bọn họ không có chứng cứ chứng minh những chuyện này là Ân Bác Văn làm, nhưng hắn là hoàng đế, hoàng đế làm việc phải có chứng cứ phân rõ phải trái, nhưng không có chứng cứ cũng không ai dám nói hắn không đúng. Dù cho không thể lập tức xử trí Ân Bác Văn, nhưng để hắn chịu ít tội còn không phải chỉ là một câu nói sao. Mà coi như việc này không phải Ân Bác Văn làm, nhưng hắn là phu quân Gia Di lại không bảo vệ tốt Gia Di thì cũng là tội.
Nói tóm lại, hiện tại hoàng đế rất không vừa mắt Ân Bác Văn.
Sau đó rất nhiều người nhìn thấy Ân quốc công vịn eo, khập khễnh xuất cung.
...
Sau khi hoàng đế rời đi, Trịnh thái hậu nói cho Ân Trường Hoan người hạ dược ở Từ Ninh cung là một lão nhân, làm việc ở Từ Ninh cung vài chục năm, mà lần trước không có tra ra bà ta có vấn đề.
Trịnh thái hậu làm việc cẩn thận, từ khi hoài nghi Từ Ninh cung có người khác nằm vùng bà cho người kiểm tra cẩn thận cơm canh của Từ Ninh cung, đồ ăn đều là ám vệ đưa tới.
Ân Trường Hoan nghe xong bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh.
Trịnh thái hậu lại nói "Hôm qua ai gia điều tra, chỉ là kết quả đều hướng về Triệu thái hậu."
Triệu thái hậu là mẹ đẻ hoàng đế, lúc hoàng đế đăng cơ cũng được phong làm thái hậu. Bởi vì vài nguyên nhân mà trong khoảng thời gian này đi Hộ Quốc tự, lấy danh nghĩa là vì nước cầu phúc.
Ân Trường Hoan suy nghĩ một lát liền lắc đầu "Không phải bà ấy, bà ta có khả năng có mưu hại ngoại tổ mẫu nhưng không có lý do hại nương."
"Đây giống như có người giật dây tìm hình nhân thế mạng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.