Phải nói rằng bước vào cái nhà hàng ấy là một trong những chuyện sung sướng nhất đã xảy ra trong đời tôi.James đang đọc gì đó, ngước lên và, từ chính xác, chính xác nhất để mô tả cái mặt anh ta khi ấy là chết trân.
- Ờ... Claire, - anh ta bối rối, - ờ... trông em đẹp lắm.
Tôi mỉm cười, hy vọng tạo được vẻ nhã nhặn lẫn xa cách, bí ẩn.
- Cám ơn anh, - tôi cố giấu vẻ sung sướng.
Thế, để dạy cho anh biết thế nào là bỏ rơi tôi, tên đốn mạt, tôi vừa nghĩ vừa khoan khoái ngồi xuống ghế, cho anh ta ngắm trọn cặp giò đi vớ mỏng tang của tôi, đôi vớ chiếu anh ánh, và cái váy đầm ôm sát ngắn ngủn.
Anh ta nhìn tôi không rời mắt.
Tuyệt vời.
Trên đường từ bãi đậu xe đến đây tôi biết có vài cái nhìn rất buồn cười. Tôi biết vào một tối thứ Hai tháng Tư sáng trời như thế này, đầu tóc, mặt mũi, áo quần thế là hơi quá. Nhưng ai cần quan tâm.
Tên phục vụ bàn, một tên trai trẻ mặc bộ vest rộng thùng thình, làm ra vẻ rất Ý, nhưng giọng đặc sệt Dublin, chạy vèo đến hết xếp lại phủi cái khăn ăn trên đùi tôi lâu quá mức cần thiết.
- Ờ... cám ơn, - tôi lên tiếng, thấy đã quá đủ.
- Không có chi, - hắn giả giọng nhừa nhựa, nghe sặc Ý, như thịt muối với bắp cải. Hắn nháy mắt với tôi từ phía sau James.
Thật đấy!
Rồi tôi bắt đầu hoang tưởng.
Có thể hắn nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua/3253763/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.