"Hiện tại cảm giác thế nào?" Tiêu Tễ cẩn thận nhìn cậu. 
"Không, không có cảm giác gì cả!" 
Bung Đoạn Văn Chu lại kêu lên. 
Nếu một hai phải nói là có cảm giác gì thì chắc phải nói là ăn không no, càng ăn càng đói. 
Này hả? Cậu ta có thể ăn tới mười dĩa! 
Cậu nghiêm túc tự hỏi về điều đó. 
"Hay em ăn thêm chút nữa nhé? Chắc là nãy ăn hơi ít." 
Vưu Lâm sợ hãi nhìn cậu. 
"Kia kia kia...... Thứ đồ phun ra từ cái miệng ghê tởm kia mà cậu cũng dám ăn á?" 
Thanh niên tuấn tú lưu luyến không rời nhìn cái dĩa chảy nước miếng. 
"Nhưng mà thịt đâu có tội tình gì đâu?" 
Tiêu Tễ mân mê đồ ăn trên dĩa, nhìn xuống đáy dĩa, ở giữa chiếc dĩa khổng lồ có một vết nứt nông khép kín, nhưng lúc này nó không mở ra. 
Xem ra đây chính là cái miệng kỳ lạ kia, chỉ khi toàn bộ thức ăn trên dĩa được ăn hết thì mới mở ra, tiếp tục phun đồ ăn. Nếu bọn họ cứ tiếp tục ăn như thế, họ vĩnh viễn không bao giờ có thể ăn hết đồ ăn trên những cái dĩa này. 
Cứ ăn như thế không phải là cách đúng đắn để có thể qua cửa. 
Sau khi chặn được cái miệng cứ thích ăn uống vô tội vạ, Tiêu Tễ lại tiếp tục rơi vào tự hỏi. 
Vưu Lâm hỏi: "Vậy chúng ta có thể vứt đồ ăn đi được không! Hay đơn giản hơn là phá hủy mấy cái dĩa này đi!" 
"Nếu vậy thì quá đơn giản." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-to-tinh-thong-quan-tro-choi-chet-choc/3589041/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.