Chương trước
Chương sau
Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến, cổ tay và mắt cá chân như bị trói bằng những sợi dây mỏng, những mạch máu xanh tím nổi bật trên làn da tái nhợt.

Có phải mình rốt cuộc... đã chết?

Ý thức Tiêu Tễ đang lơ lửng giữa không trung, nhìn chằm chằm vào chính mình bên dưới như một bóng ma.

Xung quanh tối đen như mực, một chàng trai tuấn mỹ bị trói vào một cây thánh giá lớn màu trắng tinh, và một tấm vải đen che mắt anh ta. Thân hình mảnh khảnh bị kéo căng bởi những sợi dây vô hình, trên tay, chân và cổ đều có những vết máu hằn sâu. Truyện Đoản Văn

Vết máu ngày càng sâu, xuyên qua da thịt, ăn sâu vào máu thịt. Nó cứ trượt đi như một lưỡi cưa sắt bén, những vụn thịt văng ra cùng với máu, cho đến khi nhìn thấy xương trắng dày đặc bên trong.

Cảm giác đau đớn dần dần biến mất, linh hồn hắn thoát ly ra ngoài thân thể, trở thành một người đứng xem, nhìn quá trình xử tội của chính mình.

Dần dần, lực kéo không hài lòng với việc chỉ di chuyển trên bề mặt, và bắt đầu kéo mạnh cơ thể chàng trai theo năm hướng.

Thân hình "Tiêu Tễ" giống như thú bông rách nát bị lôi kéo đứt lìa, cơ thể hoàn toàn chia năm xẻ bảy.

Da đầu hắn lộc cộc lăn xuống dưới như một quả bóng.

Kích thích, thật kích thích.

Ngủ dậy một giấc, liền nhìn thấy thi thể của mình, đây giống như mở đầu phim kinh dị ma quái thường hay triển khai vậy!

Tiêu Tễ cẩn thận quan sát các chi còn lưu lại trên cây thánh giá, xác nhận giấc mơ này cực kì chân thật, khung xương cùng vị trí cơ bắp hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn nhân loại.

Thật giống.

- - chân thật tới mức, giống như hắn thật sự đã chết.

Hắn muốn thử đem cái đầu lăn xuống đất nhặt lên nhưng lại không thể đụng vào.

Một tấm card đen nhánh bay ra từ khoảng không và đáp xuống trước mặt Tiêu Tễ.

Năm chữ lớn [ Thông báo nhập học ] viết bằng chữ Hán rồng bay phượng múa, bên dưới có mấy hàng chữ nhỏ.

[ Chào mừng bạn học mới!

Đây là thư thông báo trúng tuyển Học viện Dị Chủng.

Không sai, bạn đã trở thành "người được chọn", vào Học viện Dị Chủng và thuận lợi trở thành một thành viên trong đại gia đình ấm áp của chúng tôi!

Rải hoa rải hoa(づ ̄ ³ ̄)づ, bạn học có phải siêu cấp vui vẻ không nào?

Chúng tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho mỗi sinh viên năm nhất, đó là cách chết mà bạn vừa thấy. Bạn có thích không?

Đừng ngạc nhiên, bạn vẫn chưa chết đâu(nhưng sẽ nhanh thôi).

Nếu bạn không đáp ứng các yêu cầu của học viện chúng tôi, số phận của bạn có thể giống như những gì bạn đã thấy. Vì vậy hãy thực hiện các kỳ thi sắp tới một cách nghiêm túc và đừng coi đây là một trò đùa Halloween!

Chà, tất cả thông tin đều có trên thẻ này.

Như vậy, ngày đầu tiên nhập học sẽ là kiểm tra đầu vào thì thế nào nhỉ?

Chúc bạn hoàn thành thuận lợi~]

Tiêu Tễ nhanh chóng đọc xong nội dung trên tấm card, tầm mắt dừng lại ở câu áp chót.

Hắn lật tấm thiệp lại và nhìn kỹ, nhưng mặt sau của tấm thiệp chỉ có những hoa văn vàng kim.

Nhẹ nhàng vuốt ve mặt trên của hoa văn, hắn cảm giác góc cạnh tấm card nhô lên khác thường. Nhìn như chỉ là hoa văn trang trí bình thường nhưng trên thực tế lại là tiểu xảo để che giấu dòng chữ nhỏ vặn vẹo.

Quy tắc một: Thẻ sinh viên đã được cấp, tiến vào trường thi và kiểm tra hình xăm bên tay phải.

Quy tắc hai: Quy tắc thi theo lời giám khảo đề cập là tuyệt đối chính xác, nhưng tin tưởng hoàn toàn vào giám khảo thì sẽ khiến bạn chết nhanh hơn.

Quy tắc ba: Làm bài kiểm tra đầu vào càng sớm càng tốt, học sinh làm bài kiểm tra vượt quá 2 giờ sẽ bị loại đầu tiên.

Linh hồn Tiêu Tễ hơi nhướng mi, cố ý giấu tin tức ở một nơi bí mật như vậy, còn dùng những câu nói mơ hồ này đánh lừa hắn.

Thật sự là đầy ác ý.

Có vẻ như "gia đình ấm áp" tự xưng trên danh nghĩa này không hề " đoàn kết và thân thiện" như nó tuyên bố.

Tiêu Tễ nhìn chân tay chính mình lăn lộn khắp nơi, trong lòng hơi động. Nếu cuối cùng hắn chết như thế này... thì có vẻ không tệ lắm nhỉ? Nhưng bị loại như một kẻ thua cuộc thế này... có hơi xấu hổ quá.

Nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ hiển nhiên là "đầu vào" cho kì thi tuyển sinh.

Hắn xua tan ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu và bay cơ thể trong suốt về phía cây thánh giá trắng tinh vấy đầy máu tươi.

Sau đó, hắn nằm xuống và dán lưng vào cây thánh giá trong tư thế giống hệt "bản thân" đã chết khi nãy.

Nếu đoán không lầm, đây là câu trả lời chính xác cho kì thi đầu vào.

Cái gọi là "Học viện Dị Chủng" thích đe dọa học sinh làm thú vui, điều gì có thể khiến ta căng thẳng hơn là nằm ở nơi "bản thân" vừa chết.

Nếu là một học sinh bình thường gặp phải cảnh tượng quỷ dị như vậy thì đã sợ chết khiếp từ lâu, chỉ hận không thể cách thi thể càng xa càng tốt. Họ sẽ không bao giờ nghĩ rằng câu trả lời cho bài thi này lại nằm ở nơi khiến họ muốn tránh cũng không kịp.

Quả nhiên, suy đoán của Tiêu Tễ không sai.

Hắn vừa mới nằm xuống, âm thanh vui tai của hệ thống vang lên:

【 Xin chào các thí sinh! Chào mừng đến với kỳ thi tuyển sinh này!

Bạn là người chơi đầu tiên vào phòng thi trong kỳ thi này! Bạn có thể nhận được một đặc quyền. Vui lòng kiểm tra cụ thể nội dung đặc quyền trong kỳ thi.】

Bóng tối tan biến, ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua mí mắt hắn. Tiêu Tễ nheo mắt nhìn xung quanh thông qua khe hở và thấy có vài người nằm ngổn ngang bên cạnh hắn.

Có vẻ như đây là cái gọi là phòng thi, những người đang nằm ở đây là những học sinh trong kỳ thi này, hình như hắn là người thức dậy đầu tiên. Tiêu Tễ không có lập tức đứng lên, giả vờ nhắm mắt nằm trên mặt đất hai mươi phút, cho đến khi những người xung quanh lần lượt tỉnh dậy mới mở mắt ra.

Đây là một căn phòng chừng 10×10m phòng, vách tường là kim loại đen sẫm, xung quanh không có cửa ra vào cũng như cửa sổ, giống như một cái hộp thiếc hình vuông. Lúc này trong phòng đã có hai thanh niên đứng dậy.

Một cậu nhóc mặc cái áo hoodie màu vàng, ăn mặc trẻ trung và hoạt bát, giống như một sinh viên đại học chưa trải sự đời tò mò nhìn xung quanh.

Người còn lại mặc vest chỉnh tề, đeo đồng hồ thủ công đắt tiền, dù đã cố gắng kiềm chế biểu cảm nhưng vẫn có thể thấy rõ vẻ hồi hộp và hoảng sợ trên gương mặt.

Người đàn ông mặc vest chửi thề: " Học viện Dị Chủng nào đây! Đây là nơi quái quỷ gì thế này!"

Nam sinh mặc áo hoodie xoa xoa mái tóc của mình với giọng điệu vui vẻ:

"Tôi không biết nữa! Tôi vừa mới ngủ quên trong lớp... Đây có phải là quả báo cho việc ngủ gật trong lớp không nhỉ!"

"Hi anh! Anh cảm thấy thế nào?". Nam sinh hướng Tiêu Tễ chào hỏi.

"Anh là bác sĩ à?"

Lúc này Tiêu Tễ đang khoác một cái áo blouse màu trắng.

"Đúng vậy, bác sĩ khoa thần kinh, không giống sao?"

Tiêu Tễ giả vờ nói chuyện phiếm với cậu ta trong khi lau cổ tay phải bằng cách sửa cổ tay áo của mình. Trên đó thật sự có một hình xăm nhỏ màu đỏ nhạt, hình con mắt thẳng đứng, bên trong có hoa văn không xác định.

Căn cứ theo thông tin hắn nhìn thấy trên giấy báo nhập học, đây hẳn là dấu hiệu nhận dạng của hắn. Sau khi chạm nhẹ vào hình xăm, một bảng mờ xuất hiện trước mắt hắn.

[ Thẻ học sinh

ID sinh viên: Chưa có

Mã số sinh viên: 00000

Lớp: Năm nhất dự bị (Đang tiến hành thi tuyển sinh)

Huy hiệu: Chưa kích hoạt

Tín chỉ: Chưa kích hoạt

Lời nguyền: Chưa kích hoạt

Câu lạc bộ: Chưa kích hoạt

Nghề nghiệp: Chưa kích hoạt

Giáo viên: Không

Sức khỏe: 100%

Dị hóa: 39%

Tính cách: Chưa biết

Tài năng: Tỏ tình (tài năng chưa biết, đang chờ kích hoạt)

Học viện đánh giá: Hả? Để tôi xem, thí sinh này hình như có hơi không ổn? ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.