Trọng Mặc, là tên người bệnh đó. 
"Không phải nha." 
Người đàn ông tên Trọng Mặc nở nụ cười với hắn. 
"Tôi ở bên em mỗi ngày mà, cưng à." 
Tiêu Tễ trầm mặc không nói gì. 
Trọng Mặc đưa bông hồng trong tay ra. 
"Em không thích bức tranh của tôi à?" 
"Không có cảm giác." Tiêu Tễ ăn ngay nói thật. 
Một bức tranh đẹp có thể khơi dậy cảm xúc trong lòng người, làm người ta không nhịn được dõi mắt theo và vui vẻ, hoặc hồi hộp, hoặc phấn khích. Nhưng với Tiêu Tễ mà nói, một bức tranh dù có ấm áp tốt đẹp đến đâu cũng chỉ có thể khiến hắn chán nản và bi thương, khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng. 
Thơ ca cũng thế, hắn không thể thưởng thức bất kỳ một tác phẩm nghệ thuật nào, thậm chí còn có phần chán ghét những thứ có thể khơi gợi cảm xúc này. 
Trọng Mặc nhích lại gần một chút, cầm lấy bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của bác sĩ đặt lên mặt mình. 
Y không bị từ chối nên vui vẻ cười. 
Dưới ánh nến, thanh niên tuấn mỹ đang đứng thẳng dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của người phía dưới, một bầu không khí ái muội mơ hồ dâng lên. 
Nhưng lời nói kế tiếp của Tiêu Tễ làm bầu không khí này biến mất không sót chút gì. 
"Chìa khóa của anh đang ở nơi này đi." 
"Đúng vậy." 
Trọng Mặc cọ cọ mặt trong lòng bàn tay hắn. 
【!!! Sốc vãi mèo! Con quỷ này thật sự đang giữ chìa khóa trong tay! 】 
【 Mạch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-to-tinh-thong-quan-tro-choi-chet-choc/2865939/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.