Lục Nghiễn nằm viện nửa tháng, Lâm Hoài Hạ ở bên cạnh chăm sóc anh.
Nửa tháng sau, Lục Nghiễn theo Lâm Hoài Hạ đến thị trấn Liễu Giang ở một thời gian, đợi sức khỏe hoàn toàn tốt hơn mới bàn những chuyện khác.
Lâm Hoài Hạ chăm sóc Lục Nghiễn nửa tháng, quán ăn vặt nhà họ Lâm cũng đóng cửa nửa tháng.
Thấy cô trở lại thị trấn Liễu Giang, nhóm khách quen đều nhiệt tình chào hỏi cô.
“Hoài Hạ trở về rồi, mọi chuyện ổn chứ?”
“Mọi chuyện đều ổn, cảm ơn chú Trương đã quan tâm.”
“Ha ha ha, nếu đã ổn cả rồi thì khi nào quán ăn vặt nhà họ Lâm mới mở cửa?”
“Tạm thời hiện tại vẫn chưa mở cửa, mọi người đợi thêm một khoảng thời gian nữa nhé.”
Hina
“A, vẫn còn phải đợi một khoảng thời gian nữa sao?”
Ăn bữa sáng vô vị suốt nửa tháng trời, cuối cùng cũng đợi được bà chủ nhỏ nhà họ Lâm trở về, không ngờ vẫn phải tiếp tục đợi thêm?
Lâm Hoài Hạ tạm biệt mọi người rồi lái xe về nhà.
Nửa tháng không về, mọi việc trong nhà vẫn như cũ, các anh trai chị dâu đã chăm sóc nhà cửa rất tốt.
Lâm Hoài Hạ để Lục Nghiễn ở cạnh phòng ngủ của mình, Lục Nghiễn cười nói: “Trong xe vẫn còn rất nhiều đồ, để anh giúp em lấy.”
Lâm Hoài Hạ vội vàng nói: “Cảm ơn anh, anh ngoan ngoãn đợi trong phòng là đã giúp em nhiều lắm rồi.”
Lưu loát thu dọn đồ đạc xong, cô vào bếp xem trưa nay nên nấu món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749238/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.