Tô Quốc Bình cười nói: “Vậy mới phải chứ, nghĩ lại hai anh em Tô Viễn Thần bọn chúng, nhà ta bỏ tiền nuôi hơn hai mươi, ba mươi năm cũng ngang cả chuỗi siêu thị rồi.” 
Lâm Hoài Hạ cười: “Cảm ơn, vậy con sẽ nhận.” 
Vừa vặn cô cũng muốn dùng siêu thị thực phẩm tươi sống để gây chiến một trận với nhà họ Triệu. 
Trên mặt ông cụ Tô lộ ra nụ cười nhẹ: “Hoài Hạ trở về nhớ bàn bạc với các trưởng bối nhà họ Lâm, để bọn họ chọn ngày, chúng ta cũng phải tới cửa thăm hỏi.” 
“Thăm hỏi một mặt là để Viễn Thần chính thức gặp mặt người nhà họ Lâm, mặt khác chúng ta cũng sẽ chọn ngày lành tháng tốt tổ chức một bữa tiệc để giới thiệu con với họ hàng, bạn bè nhà họ Tô.” 
Mở tiệc? Cần phải trang trọng đến thế sao? 
Vương Xuân Hiểu dịu dàng gật đầu: “Cần, con gái nhỏ nhà họ Tô chúng ta xứng đáng!” 
Mẹ cô mất khi cô còn nhỏ, sau này cha cô cũng chạy mất, cuộc sống hàng ngày của cô chỉ có ông nội, chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm từ cha mẹ. 
Mặc dù hơi ngượng ngùng khi được nhiều người quan tâm như vậy, nhưng Lâm Hoài Hạ lại cảm thấy khá tốt. 
Lúc ăn cơm tối, mọi người lại một lần nữa bị đồ ăn Lâm Hoài Hạ mang đến chinh phục, Tô Viễn Thần mong chờ nói: “Đây là rau củ nông trường sản xuất sao? Có phải nông trường là do tổ tiên nhà họ Lâm truyền lại không, có phải anh cũng có một phần không?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749228/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.