Hôm nay trời nóng, uống một ngụm trà sữa ngọt ngào với đá bào, trời đất, tâm trạng có xấu đến đâu cũng tan thành mây khói.
Hai người ăn ý đổi vị trí, Lục Nghiễn lái chiếc xe nhỏ nát của cô rời đi.
Các nhân viên công ty thích hóng chuyện kích động nắm lấy cánh tay Lý Soái: “Đây là Hạ Hạ kia sao?”
Lý Soái cau mày gật đầu: “Đúng vậy, đây là cô Lâm, bà chủ tương lai!”
Hina
“A a a, tổng giám đốc Lục nói với anh sao.”
“Vớ vẩn, chắc chắn là tổng giám đốc Lục nói với anh ta rồi, một thái giám nhỏ như anh ta cũng dám truyền sai thánh chỉ?”
“Sao anh lại cau mày? Chẳng lẽ chúng tôi nói không đúng?”
Lý Soái sắp khóc: “Bà cô ơi, có thể buông tay ra được không? Cánh tay tôi sắp bị các người bóp sưng rồi! Sh ~”
“A... Ha ha ha, xin lỗi nhé, lát nữa chúng tôi sẽ góp tiền mua cho anh một ly trà sữa.”
“Đúng vậy, trà sữa kem dâu tổng giám đốc Lục chọn!”
“Một ly trà sữa kem dâu giá mười bảy đồng, chúng ta chỉ có mười một, mười hai người, mỗi người một đồng cũng không đủ!”
“Có cần kẹt xỉ thế không?”
“Hừ, anh tưởng chúng tôi là tổng giám đốc Lục, đặt trà sữa không thèm nhìn giá sao?”
Một đám người ồn ào nói chuyện, hai người trong xe lại vô cùng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe và tiếng Lâm Hoài Hạ hút trà sữa.
Đến phố Tây Giải Phóng, con đường này hẹp, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749224/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.