Lúc này Tô Viễn Thần cúi đầu, tóc xõa xuống, nhìn giống như một con ch.ó con bị rơi xuống nước.
Anh cả Tô Cảnh Đồng nắm tóc anh ấy, ghét bỏ nói: “Sao bết thế, tối qua không gội đầu à?”
Tô Viễn Thần nhảy dựng lên: “Anh mới không gội đầu, cả nhà anh đều không gội đầu.”
Điên cuồng hét lại, một phút sau, anh ấy thở dài ngồi xổm trên mặt đất.
Hina
Không ngờ anh ta lại là phú nhị đại giả, ảo ma thật!
Tô Cảnh Đồng ngồi xuống, hiếm khi nhẹ nhàng với em trai: “Yên tâm, em mãi mãi là em trai của anh.”
Tô Viễn Thần hỏi thẳng: “Cho dù em không phải con cháu nhà họ Tô thì sau này có được chia hoa hồng hàng năm nữa không? Có được tiền tiêu vặt mỗi tháng nữa không?”
Tô Cảnh Đồng tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Đây là chuyện em quan tâm nhất à?”
“Đúng vậy, thay vì nói yêu em mười nghìn năm thì đưa tiền cho em luôn đi.”
“Được rồi!”
Tô Viễn Thần hài lòng, khóe môi nở nụ cười: “Vậy được! Từ nay anh cả nhất định phải cố gắng, sau này không chỉ phải nuôi em trai, có khi còn phải nuôi cả em gái.”
“Ha ha, Lâm Hoài Hạ không cần gia đình nuôi đâu!”
Đọc hết thông tin chồng gửi đến, Vương Xuân Hiểu như phát điên.
“Tô Quốc Bình, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
“Ông đang ở đâu? Tôi tới tìm ông ngay!”
“Tôi đang ở thị trấn Liễu Giang…”
Vương Xuân Hiểu lập tức ngắt lời ông: “Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749220/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.