Hôm nay chỉ có một đứa bé là Tử Tử, thấy trong bếp có trứng gà nên Lâm Diên Đông tiện tay hấp một bát canh trứng gà cho cậu nhóc.
“Được ạ.” Bé con cũng không đòi hỏi, cầm nĩa lên tấn công miếng thịt gà thơm ngon.
Chị dâu Điền cười nói: “Đầu bếp Lâm không hổ là đầu bếp, ở nhà Tử Tử ghét trứng gà nhất, lần nào muốn cho nó ăn một chút cũng tốn rất nhiều công sức.”
Lâm Diên Đông khiêm tốn nói: “Cũng không phải là tay nghề tôi tốt, tôi cảm thấy do quả trứng này rất ngon.”
Lâm Hoài Hạ khoát tay: “Trong bếp còn mấy chục trứng gà, lát nữa nhà chị mang hết đi đi.”
“Vậy chị cũng không khách sáo với em.”
Bạn nhỏ Tử Tử biết trứng trứng là cho mình ăn, còn chưa kịp lau cái miệng nhỏ bóng nhẫy đã cười với Lâm Hoài Hạ: “Cảm ơn chị Hạ Hạ.”
“Không có gì, Tử Tử phải ăn uống đầy đủ nha.”
“Dạ.” Tử Tử dùng sức gật đầu, trứng trứng ngon như vậy, chắc chắn cậu bé sẽ ăn mỗi ngày.
Số lượng thức ăn hôm nay rất lớn, cứ tưởng không ăn hết, không ngờ sức chiến đấu của mọi người lại mạnh như vậy, toàn bộ đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Ông cụ Lục ăn quá no, hai tay chống eo ưỡn bụng đi dạo tiêu cơm trong sân. Ông cụ liếc nhìn thằng cháu ít nói, ôi, chán c.h.ế.t thôi, bao giờ mới theo đuổi được người ta đây.
Đúng là sầu c.h.ế.t mất.
Bữa liên hoan này tất cả khách mời đều vui vẻ, ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749213/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.