Ông cụ Lục nháy mắt với ông cụ Điền, đối phương lập tức hiểu ra: “À, Lục Nghiễn, biết chứ, tôi nói ông nghe, trong số những người cùng lứa, thằng nhóc Lục Nghiễn này khá đáng tin cậy, ngay cả Điền Chính nhà tôi cũng không sánh bằng.”
Điền Chính vô tội bị ông nội cắm đao, cũng không nói nên lời.
Điền Thanh đi tới bên cạnh anh cả: “Anh, Lục Nghiễn này là ai vậy?”
“Tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Lục thị, sao em biết cậu ấy?”
Điền Thanh bĩu môi: “Coi như người theo đuổi Hạ Hạ đi.”
Điền Chính nhìn hai người, được, nam đẹp trai nữ xinh gái, nhìn bề ngoài rất xứng đôi.
Chị dâu Điền Thanh thì thầm: “Ông cụ Lục là người tốt, nhưng bà mẹ kế kia của Lục Nghiễn không phải đèn đã cạn dầu, sau này cũng khó nói.”
Nếu không phải cha của Lục Nghiễn quá không đáng tin, thì sao khối tài sản khổng lồ của nhà họ Lục có thể bỏ qua con trai mà trực tiếp truyền cho cháu trai chứ?
“Không còn sớm nữa, chúng ta ăn sáng trước đi, vừa ăn vừa từ từ nói chuyện.”
“Vào nhà ngồi, vào nhà ngồi.”
Những người đến hôm nay đều là người quen, Lâm Hoài Hạ không cần tự mình làm gì, mọi người đều xắn tay áo giúp đỡ làm việc, người bưng bát, người dọn bàn ghế.
Trong lúc ăn cơm, Lục Nghiễn chậm một bước, hai chỗ ngồi bên cạnh Lâm Hoài Hạ đã bị Điền Thanh và đứa bé tên Tử Tử chiếm mất.
Lâm Hoài Hạ cảm nhận được ánh mắt chăm chú của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749211/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.