“Bây giờ chưa cần làm rõ ngay nhưng vẫn phải chuẩn bị, cậu lấy một ít thóc cho tớ mang đi kiểm nghiệm. Người ta đã đưa mặt qua, không tát một phát ngã luôn tớ không chấp nhận được.”
Lâm Hoài Hạ cười nhẹ một tiếng: “Không thành vấn đề, hôm nay tài xế nhà cậu đến đưa máy ảnh, nghĩa là hiện tại được ra vào thành phố rồi?”
“Đúng thế, để tớ gửi địa chỉ của trung tâm kiểm tra cho cậu, bây giờ cậu mang thóc qua đi, lát nữa tớ sẽ đợi cậu ở đó."
“Được.”
Lâm Hoài Hạ là người thẳng thắn dứt khoát, lấy một cân thóc lái xe chuẩn bị ra ngoài.
Từ Thanh Trúc cũng biết chuyện xảy ra trên mạng: “Đừng sốt ruột, đi đường chậm thôi.”
“Ừm, sáng mai cậu cho mèo ăn giúp tớ nhé, tối nay tớ không về.”
Lúc này trên đường không có xe cộ, Lâm Hoài Hạ lái xe trở về thành phố, chưa đầy một tiếng đã đến trung tâm kiểm nghiệm.
Điền Thanh đã đợi ở cửa, Lâm Hoài Hạ đeo khẩu trang xuống xe.
Điền Thanh còn chưa kịp nói gì, đã có hai người mặc áo trắng từ bên cạnh Điền Thanh lao ra: “Mang đồ đen chưa?”
“Đây.” Lâm Hoài Hạ đưa thóc tới.
“Được rồi, vào đi, để tôi xem chỗ thóc này.”
Dưới ánh đèn rực rỡ trong phòng, ánh vàng rực rỡ của thóc vô cùng chói mắt.
Một người trong số họ bóc vỏ trấu, hạt gạo long lanh trong suốt thu hút sự chú ý của mọi người.
“Trời ơi, gạo này là thật!”
Mấy nhân viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749172/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.