“Nhà em ở đâu, có người bạn miền Nam gửi cho anh một thùng tôm hùm, anh không biết nấu, để anh gửi cho em.”
“Không cần, không cần, anh giữ lại đi.”
Lục Nghiễn ở đầu bên kia điện thoại cười nhẹ: “Lúc trước em mời anh uống trà sữa, bây giờ anh mời em ăn tôm hùm, cái này gọi là có qua có lại. Hơn nữa chúng ta đều là bạn bè, em đừng thờ ơ với anh vậy chứ?”
Anh zai à, trà sữa với tôm hùm có thể bằng nhau sao?
Nhưng đến nước này, Lâm Hoài Hạ lại không tìm được lời nào từ chối: “Anh ở thành phố, tình hình bệnh dịch có thể tới sao?”
“Anh không ở thành phố, đang ở quê.”
Không ở thành phố, đang ở quê, Lâm Hoài Hạ tự động cho rằng anh đang ở nông thôn: “Em ở thị trấn Liễu Giang.”
“Không xa, mang qua cho em rất nhanh, cũng không cần chuyển phát nhanh.”
“Ừm.”
Vừa cúp điện thoại của Lục Nghiễn, điện thoại của Điền Thanh liền gọi đến: “Chị em, video của cậu thế nào rồi?”
“Từ Thanh Trúc chỉnh sửa xong chạy mất rồi, tớ vừa nghe điện thoại, còn chưa kịp xem.”
Hina
“Ai gọi thế?”
“Một người bạn gặp ở công ty cũ trước đây, là nhân viên kế hoạch cho công ty bên A, nói là bạn của anh ấy tặng một thùng tôm hùm nhưng không biết làm nên gửi cho tớ.”
“Gửi tôm hùm? Đây là loại bạn bè thần tiên gì vậy? Nam hay nữ?”
“Nam.”
“Hừ hừ, nói thật đi, có phải anh ấy có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749163/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.