“Anh hai, anh vẫn chưa về thành phố à.”
“Đã có thông báo đi làm đâu, về làm gì. Ở thành phố chỉ có thể ở nhà, không thoải mái dễ chịu bằng nông thôn, em về đây làm gì?”
“Em làm nhiều cải ướp dầu ớt quá, còn có gạo, táo người khác cho, đặc biệt mang về cho mọi người.”
Lâm Diên Đông không đồng ý liếc cô một cái: “Giờ là lúc nào mà em còn chạy lung tung bên ngoài, nhà chúng ta có lương thực có đất đai, không thiếu ăn.”
Lâm Hoài Hạ ngồi ở ghế lái, không xuống xe: “Em đã đặc biệt đi một chuyến mang tới cho mọi người thì chắc chắn là đồ tốt. Đồ ở trong cốp xe, các anh lấy ra đi, bọn họ không cho em vào, lát nữa em về luôn.”
Sau khi chuyển hết đồ đạc trong xe xuống, cô khoát tay quay xe, lái về thị trấn Liễu Giang.
Một túi gạo, một túi cải ướp dầu ớt, còn có một thùng táo lớn.
Hina
Lâm Diên Đông một tay xách gạo, một tay xách cải ướp.
Lâm Tùy Tâm ôm thùng táo kia, khá lắm, nặng muốn chết.
Vừa ôm lên, Lâm Tùy Tâm méo cả mặt, vội vàng buông xuống.
Lâm Diên Đông quay lại: “Hay là để anh bê táo cho?”
Lâm Tùy Tâm: “Không cần, em bê được, anh cả đi trước đi.”
Chờ Lâm Diên Đông đi trước, anh ấy nghỉ ngơi một lát rồi trực tiếp mở thùng ra: “Nào, nào, nào, ai cũng có phần, mỗi người một quả, giúp tiêu trừ hàng hóa.”
“Anh hai Lâm, em không thích táo.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749158/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.