Mèo con dù sao vẫn là mèo con, nếu Lâm Hoài Hạ không hợp tác thì nó cũng hết cách, ngoan ngoãn uống nước xong bị Lâm Hoài Hạ nhét vào ổ mèo mới tinh đi ngủ.
Lâm Hoài Hạ lắc đầu, đúng là nuôi hoàng thượng. Sớm biết bà cụ có thể nhập vào con mèo thì cô đã không nuôi rồi.
Dọn dẹp xong, bên ngoài trời đã tối.
Đứng trong sân một lúc, gió núi từ sau nhà thổi qua, đầu ngón tay cô lạnh buốt.
Chẳng có gì để làm, thời tiết này thật hoàn hảo để ôm một chiếc chăn dày ấm mềm đi ngủ.
“Ngủ một mạch đến khi tự tỉnh.”
Đáng tiếc giấc mơ ngủ đến khi tự tỉnh của cô đã bị một con mèo con phá tan.
Mới bảy giờ sáng, mèo sữa đã leo lên giường, cào cô một phát: “Mau dậy đi, hôm nay cô phải quay video đấy.”
Buồn ngủ đến không mở nổi mắt, Lâm Hoài Hạ co rúm trong chăn, lẩm bẩm: “Cho cháu ngủ thêm hai phút nữa.”
Không thể ngủ nướng, chưởng mèo vô địch thiên thạch trực tiếp đánh tới, móng vuốt chưa thu hết còn cào xước mu bàn tay đang duỗi ra ngoài của cô, Lâm Hoài Hạ rít lên một tiếng rồi tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra đã thấy mu bàn tay đỏ bừng.
Cô vội gọi điện cho Từ Thanh Trúc: “Mèo đã được tiêm phòng chưa?”
Giờ này Từ Thanh Trúc vẫn nằm ì trên giường, đang ngủ say lại bị chuông điện thoại đánh thức, sao có thể có thái độ tốt.
Chẳng những không hỏi được tiêm phòng hay chưa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749146/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.