Lâm Hoài Hạ không nói gì, bà cụ nhỏ vỗ đầu một cái: “Ai da, quên nói với cô một chuyện quan trọng, cô làm việc cũng có đãi ngộ đấy.”
Nghe nói hồi lâu, Lâm Hoài Hạ càng dũng cảm hơn, chút sợ hãi trong lòng biến đâu mất, cả người cũng trở nên thoải mái.
Bà cụ nói mệt, tự rót cho mình một ly nước: “Sao rồi, nhà cô còn năm hiểm một kim à?”
“Năm hiểm một kim là cái gì?”
Lâm Hoài Hạ cười nhạt, muốn tiễn vị tổ tông này đi càng sớm càng tốt.
Còn lâu cô mới chịu ở lại đây, cả đời càng không thể.
Táo quân tìm một gói nhỏ trong bức tượng, lấy ra một tờ giấy, nghiêm túc đọc: “Nay miếu Táo quân mở văn phòng nhân gian, để… tăng thêm số lượng tín đồ, ban thưởng một mảnh linh điền…”
Lâm Hoài Hạ còn đang hững hờ, nghe thấy lời này thì hai mắt sáng rực lên: “Chờ đã, linh điền là cái gì?”
Bà cụ nhỏ cảm giác Lâm Hoài Hạ đã động tâm, vội vàng nói: “Bây giờ mọi người đều thiếu tín đồ, miếu Táo quân chúng ta hợp tác với miếu Thần dược, chỉ cần cô tích lũy đủ tín đồ, sẽ nhận được một mảnh linh điền. Đây không phải ruộng bình thường, đồ ăn trồng trong đó đều có tác dụng bồi bổ cơ thể.”
Trong lòng Lâm Hoài Hạ điên cuồng rung động, trẻ con lớn lên ở nông thôn, có ai lại không mơ ước làm ruộng?
Huống chi là loại linh điền trong truyền thuyết này.
“Bà chờ một chút.”
Lâm Hoài Hạ chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749140/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.