Tay nghề của đầu bếp chính ở nhà hàng này rất cao, lại vì nể mặt của DiệpMinh Lỗi, đồ ăn vô cùng vừa miệng, miếng thịt bò béo mềm tươi mới vừađưa vào miệng đã tỏa hương thơm. Nhưng mấy người bọn họ, không ai có tâm trạng để chăm chú thưởng thức món ăn thượng hạng đó, mỗi người một tâmtrạng riêng ăn xong bữa ăn này.
Bữa tối kết thúc, mọi người chiatay nhau, ra đến bãi đậu xe, Diệp Minh Lỗi rất có hứng thú với chiếc xeđậu cách đó không xa của Đại Đổng. Là dân chơi xe, anh nhận ra ngaychiếc xe đó đã được độ[4] lại, còn rất hưng phấn mượn chìa khóa xe củaĐại Đổng để đi thử, mấy người đành phải đứng đợi anh lượn vài vòng trong làn gió lạnh của mùa thu.
[4] Độ: Hay “độ xe”, là cách thay đổi lại một hay nhiều tính năng hay kiểu dáng không theo chuẩn mực của nhà sản xuất.
“Động cơ chắc chắn không phải nguyên bản, là động cơ do các anh nghiên cứu ra à? Có đầu tư sản xuất không? Hôm nay muộn quá rồi, chúng ta hẹn hôm nào đó gặp nhau trò chuyện một chút.” Diệp Minh Lỗi trả chìa khóa xe lạicho Đại Đổng, bộ dạng có vẻ vẫn rất lưu luyến.
Chu Lạc mím môi một cách bất đắc dĩ, nói: “Tổng giám đốc Diệp, nếu tôi không nhầm, nhà anh kinh doanh bất động sản chứ nhỉ?”.
Diệp Minh Lỗi dường như nhìn cô có vẻ rất khó chịu, nói một cách thờ ơ: “Côthì hiểu gì, bất động sản là ngành đã lỗi thời rồi, là một thương nhân,không thể khư khư giậm chân tại chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-hoi-am-cua-em/1957432/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.