Chu Lạc đặt mạnh chiếc cốc lên mặt bàn, nói một cách đầy khí thế: “Khoắngnước sôi cho đỡ trào không bằng rút củi dưới đáy nồi, em muốn họ dập tắt hết mọi ý định!”.
Đại Đổng cố gắng tìm một chút ý đùa cợt trên khuôn mặt của cô, nhưng nhìn tới nhìn lui lại khiến Chu Lạc bật khóc.
“Hu hu, em kém cỏi như vậy sao? Em tốt xấu gì cũng là con gái, phải chủđộng cầu hôn rồi mà anh vẫn không đồng ý. Hu hu, em còn suýt nữa thì bịanh lừa lên giường, anh muốn chơi chán rồi rũ bỏ phải không? Đại Đổng,em không nhận ra anh lại là loại người như vậy...”
Đại Đổng xấuhổ tới nỗi đỏ bừng cả mặt, vội vàng liếc mắt nhìn về phía những ngườiđang ngồi gần đó nghe thấy tiếng khóc đang nhìn về phía họ, vội vàng đưa tay bịt miệng Chu Lạc lại, không ngờ bị cô cắn một miếng vào bàn tay.
Nam tử hán đại trượng phu phải nhẫn nhịn đau đớn, chịu đựng trách mắng! Đại Đổng an ủi bản thân, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, hy vọng cô sau khicắn một miếng sẽ bớt tức giận, cũng tiện thể chỉnh lý lại một chút thầnkinh rối loạn trong lúc nổi nóng...
Chu Lạc sau khi cắn đủ rồimới chịu nhả ra, Đại Đổng còn chưa kịp kiểm tra vết răng đỏ ửng trêntay, lại giật nảy mình vì câu nói tiếp theo của cô.
“Mau nói xemcó đồng ý hay không, nếu anh đồng ý chúng ta phải khẩn trương hành động, nếu không, đợi đến khi họ kịp phản ứng, sử dụng các biện pháp, e rằngsẽ không kịp nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-hoi-am-cua-em/1957407/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.