Tối nay, Chu Lạc trằn trọc mãi không ngủ được. Đến nửa đêm bỗng nhiên cảmthấy đầu óc nặng trịch, cô xoay người lấy nhiệt kế ra, mới biết đúng làsốt thật, lấy thuốc hạ sốt uống, khó khăn lắm mới ngủ được một lát thìtrời đã sáng, đầu vẫn nằng nặng, cảm giác còn khó chịu hơn trước khingủ, lúc ngồi dậy cô suýt chút nữa ngã xuống nền.
Tâm trạng không tốt, cơ thể lại khó chịu, dù biết rõ có nhiều việc phải làm, Chu Lạcvẫn bỏ mặc tất cả, quay lại giường ngủ tiếp.
Đầu hình như càngđau hơn, sau đó cảm giác có người bước vào phòng, gọi tên cô, Chu Lạcmuốn đáp lại, cô nói nhưng không phát ra tiếng, tiếp đó là một loạt âmthanh ồn ào, xung quanh dường như vô cùng hỗn loạn.
Những ngàytiếp theo như sống trong ký ức, Chu Lạc quay trở lại thời thơ bé. Đó lànhững ngày vui vẻ duy nhất trong tuổi thơ cô. Vào lễ mừng thọ năm támmươi của ông ngoại, bố mẹ về nhà cũ đoàn tụ. Thời gian đó, sự nghiệp của họ phát triển vô cùng thuận lợi, tâm trạng của hai người rất tốt, côvừa lộ ra tố chất “thần đồng”, trông rất bụ bẫm, đáng yêu. Bố sẽ bế côvà chơi cờ cùng ông ngoại, mẹ mỗi ngày đều dành thời gian dạy tiếng Anh, đánh đàn, những khi vui bà thậm chí còn ôm cô vào lòng. Ở trong lòng mẹ thật ấm áp, ngọt ngào, không hề lạnh nhạt như đôi khi bà thể hiện.
Đáng tiếc là quãng thời gian đó quá ngắn ngủi, quả thực là quá ngắn ngủi,tiệc mừng thọ kết thúc, mỗi người họ lại bắt đầu bận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-hoi-am-cua-em/1957365/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.