Tống Hạn Triết nhìn Trần Yếm đầy khó tin, rất khó tưởng tượng đây là một người yêu hắn đến mức bằng lòng kéo cơ thể mệt mỏi dẫn hắn đến bệnh viện, chỉ vì hắn làm nũng nói một câu không thấy ngon miệng, Trần Yếm đã lo lắng đến mức này.
Nhưng bây giờ Trần Yếm lại bảo hắn cút xuống.
Thấy Tống Hạn Triết không có phản ứng gì, Trần Yếm đột nhiên cảm thấy hơi mệt. Anh tháo dây an toàn, mở cửa xe ra đi đến bên kia kéo Tống Hạn Triết ra ngoài, Tống Hạn Triết chưa kịp phản ứng, lúc bị kéo xuống suýt nữa loạng choạng ngã xuống đất. Trần Yếm trực tiếp đóng cửa bên ghế phụ lái, không thèm nhìn lấy một cái rồi tự vòng về ghế lái.
Tống Hạn Triết đi theo Trần Yếm, dùng hết sức kéo cổ tay anh lại. Không phải hắn không chú ý mặt dây chuyền trên gương chiếu hậu đã mất, cũng không phải không nhận ra ánh mắt của Trần Yếm bây giờ gần như chán ghét hắn, nhưng hắn không tin, tình cảm ba năm này Trần Yếm nói buông là buông.
“Trần Yếm, anh nhất định phải tuyệt tình như vậy à?” Giọng Tống Hạn Triết khàn khàn, từng câu từng chữ đang ép hỏi anh: “Chỉ vì em và cậu ấy hôn môi mà anh muốn như vậy sao? Em đã biết sai rồi, anh muốn em chết cho anh xem, anh mới có thể tha thứ cho em đúng không?”
“Em đã nói em có thể thay đổi vì anh, anh lại như người câm không nói gì cả, anh còn trách em không biết hả? Nếu em biết anh không thích ăn hải sản chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-dau/237188/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.