Bầu trời âm u bỗng xuất hiện một tia sét mang theo bầu không khí lạnh. Gió thổi mạnh làm cây cối ngả nghiêng khiến cho chúng trông như đang đu đưa theo một vũ điệu kì lạ.
Mưa rồi...
Một giọt, hai giọt rồi vô số giọt mưa ào ào đổ xuống.
Thiên Hoa một tay chống cằm, một tay chạm vào tấm kính trước mặt như đang cố gắng cảm nhận cái không khí se se lạnh bên ngoài. Cô ngắm trời, ngắm mưa, ngắm cây nhưng tuyệt nhiên không chạm mắt tới đống giấy tờ nằm ngổn ngang trước mặt.
- Không làm nữa à?
Nhã Ðan đẩy gọng kính nhìn người con gái kế bên rồi quay lại kiểm tra thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay của mình.
- 10 giờ kém rồi! Trễ vậy rồi sao? Hoa chuẩn bị đồ đi về.
Thiên Hoa nhìn xuống bàn lười biếng gom đống giấy tờ nhét vào cặp. Cô đứng dậy cố gắng di chuyển những bước chân nặng nề của mình đi ra khỏi cửa.
May thay nhờ cơn mưa hồi trưa nên bây giờ hai đứa mới có dù để che. Bước tới kệ để ráo dù, cô đưa mắt tìm kiếm cây dù của mình, lục tung cả cái kệ nhưng vẫn chưa phát hiện ra tung tích cây dù. Nhã Ðan nhìn cái kệ đựng đầy dù chán nản nói:
- Hình như có ai lấy dù của tụi mình rồi thì phải?
Ðiên tiết.
Hai từ để diễn tả tâm trạng Hoa lúc này. Hướng mắt ra đường nhìn cơn mưa không có dấu hiệu dừng lại, cô bực mình chửi:
- Mọe mấy đứa thiểu năng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-anh/2699171/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.