Thái bây giờ tạm tránh mặt khỏi mạng xã hội khi đang bị "khủng bố". Giờ đến cầm cái điện thoại lên cậu cũng thấy sợ.
Một ngày Chủ Nhật hiếm hoi trong tuần cậu dành cả ngày để vùi mình trong chăn đệm, chiều đến thì vác ván ra công viên trượt. Anh em chỗ trượt ván chung thấy Thái thì mừng mừng, nhưng nghĩ thằng nhỏ ngó lơ mình tới giờ mới vác mặt tới thì giận, không thèm tiếp chuyện. Thái phải quàng tay quàng chân mãi mới làm cho nguôi giận.
Lượn lượn vài vòng cũng thoáng mệt, Thái dựa lưng vào cái ghế đá ngồi nghỉ. Dạo gần đây bận bịu không có thời gian trượt nên trình độ dần xuống cấp, lơ ngơ một cái là bị té. Thái ngồi nghía qua mấy vết trầy ở chân thì xót xa, ôi đôi chân ngọc ngà đáng thương của cậu!
Thấy cổ họng khan khát, chuẩn bị đứng dậy đi mua nước thì chợt thấy nhỏ lớp trưởng. Thái giật mình bất giác ngồi thụt xuống, trốn dưới ghế đá trước mặt.
Nhỏ đó làm gì ở đây ta?
Ấn tượng đầu tiên khi gặp Hân - nhỏ lớp trưởng lớp cậu khá bình thường. Một cô nàng trầm trầm chỉ biết học có chút rụt rè, bạn bè không có, trên lớp chỉ có lủi thủi với đống sách vở. Nhìn thấy như vậy, lòng tốt trổi dậy, Thái cũng nhiệt tình làm quen, cố đưa bạn vào hòa đồng với lớp. Thì bạn cũng hợp tác, mặc dù có nói chuyện với mấy bạn trong lớp nhưng chỉ dừng ở mức xã giao thôi, không thân với ai đến mức có một cuộc trò chuyện trên 5 phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-anh/2699109/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.