Nỗi niềm nhớ nhung của Đan gói gọn trong chiếc cửa trước mặt.
Đan háo hức đứng nhìn Minh bấm chuông, mãi đợi vẫn chưa thấy người. Hồi nãy cả 3 có tới quán, không thấy anh nên đoán chắc anh ở nhà, vậy mà giờ bấm chuông không thấy ra. Minh toan lấy máy gọi anh trai nhưng chợt nhớ mình để điện thoại trong balo mà balo thì để nhà Hoa. Thế là Đan - người duy nhất có điện thoại đại diện gọi.
Đan hồi hộp nhấn số gọi anh. Đây là lần đầu tiên cô gọi anh, tim cô đập mạnh như đang trực tiếp đối mặt với anh vậy.
“Alo”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm nghe hơi lạ nhưng vẫn hay, vành tai Đan đỏ rang. Giọng hơi run run đáp lời:
“Là em. Đan đây.”
“Ồ! Đan à!? Có chuyện gì thế? Ôi, đây là lần đầu em gọi cho anh đó nha.”
“Dạ. Mà anh đang ở đâu thế?”
“Sao lại hỏi thế? Nhớ anh quá nên muốn tới gặp à?”
Nghe Tín trêu, Đan thẹn thùng đỏ cả hai má, lắp bắp chối:
“K-Không phải. Em, Hoa với Minh đang đứng trước nhà anh.”
“Nhà anh á?”
“Vâng.”
“Nay anh có hẹn với bạn bên ngoài nên giờ không có ở nhà.”
“Anh có hẹn với bạn sao?” giọng Đan bỗng xìu xuống
“Ừm. Tiếc ghê! Mãi mới có hôm em đến gặp mà lỡ có hẹn mấy tiêu. Anh cũng đang muốn gặp em vậy mà…Hay anh trốn về nhá!?”
“T-Thôi…thôi anh cứ chơi đi ạ. Dù sao cũng tối rồi. Em cũng phải về nghỉ ngơi để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-anh/2699095/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.