Ngôi nhà trước mặt hiện ra vừa quen thuộc nhưng cũng thật lạ lẫm. Đã bao năm trôi qua, căn nhà giờ đây bao trùm lớp vỏ xa cách. Tín từng bước lần theo trí nhớ xưa cũ hướng vào nhà.
Ông Sự sáng nay đã hủy tất cả lịch trình vì nghe tin đứa con trai lớn của mình về nhà. Lòng ngực ông phập phồng khi nghĩ tới cảnh được gặp lại Tín, bao cảm xúc vui mừng tưng bừng nở ra trong lòng. Ông trông ngóng, chờ đợi trên chiếc sofa. Mắt nhìn tờ báo trước mặt nhưng tâm lại thả trôi đi đâu.
Nay ông đã dặn người làm đặc biệt cẩn trọng trong ngày này, cả việc dọn dẹp lẫn trang trí đều phải tỉ mỉ, các món ăn cũng nấu mấy món mà Tín thích ăn. Dù có trôi qua bao lâu, các món ăn yêu thích của Tín ngày ấu thơ vẫn rõ mồm một trong đầu ông. Sắp tới giờ rồi. Có lẽ thằng bé đang đi.
Ông mong chờ nhưng cũng có chút sợ hãi. Lỡ Tín không đến thì sao?
Minh ngồi với ba. Nhìn gương mặt thấm thỏm của ba trông có chút buồn cười. Ba cầm tờ báo mà đôi mắt lại nhìn chăm chăm về phía cánh cửa. Rồi tiếng chuông cửa vang lên, nó làm ông Sự giật mình, ông vờ như chỉnh lại tư thế, xốc lại tờ báo đưa mắt chăm chú xem.
Minh đứng dậy đi ra mở cửa. Sau cánh cửa, Tín đứng với một bó hoa trên tay, gương mặt căng thẳng hiện rõ.
- Vào luôn đi. Nhấn chuông làm gì chứ!
Bấy giờ ông Sự mới buông tờ báo xuống. Ông tháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-anh/2699090/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.