Thẩm Xác thật ra vẫn chưa quá quen với việc đối diện màn ảnh, nhưng anh thể hiện khá tự nhiên.
Ánh mắt lướt qua khu làn đạn, thấy Từ Thanh Dã đã bắn mấy quả tên lửa, tên anh luôn nổ tung như pháo hoa ngay trên màn hình.
Thẩm Xác nở nụ cười thẹn thùng, nhìn vào ống kính nói:
“Thật ra tôi là một người khá nhàm chán, cũng không có tài nghệ gì đặc biệt... Vậy thì hát một đoạn nhạc chủ đề cho mọi người nghe nhé, hát không hay thì đừng chê nha.”
Vừa dứt lời, khu bình luận lại sôi trào.
Moon: Ca ca, hát đi! Hát đi nào!!!
Ngay sau đó, Moon liền tặng thêm một quả tên lửa!
Thẩm Mộc bắt đầu ồn ào, lôi cả ký ức thời tiểu học ra kể. Năm đó, trong hội diễn văn nghệ, giáo viên thấy Thẩm Xác đẹp trai nên bảo anh lên sân khấu ca hát.
Kết quả là, tài năng của anh hoàn toàn dành cho học tập, hát thật sự… không nổi bật. Giáo viên hết cách, cuối cùng đành để anh đứng hàng sau cho đủ đội hình.
Thẩm Xác mở điện thoại, bật bản nhạc nền của bài hát chủ đề, rồi khe khẽ cất giọng hát theo:
“Dường như lớn lên chỉ là chuyện trong nháy mắt, ký ức mờ phai bị thời gian cuốn trôi, chợt đến mùa mưa lặng lẽ…”
Giọng hát của Thẩm Xác không kỹ thuật gì đặc biệt, hoàn toàn dựa vào cảm xúc. Có thể thấy anh rất cố gắng, và dù đôi chỗ không đúng tông lắm, nhưng nhờ gương mặt đẹp và giọng nói dễ nghe, những thiếu sót ấy lập tức được bỏ qua.
Cả không gian phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-an-dua-tro-thanh-chinh-cung/4676682/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.