Từ Thanh Dã tựa người vào sofa, nhìn Thẩm Xác cầm điện thoại của mình với vẻ mặt kỳ lạ. Anh lập tức vươn tay định giành lại, nhưng Thẩm Xác nghiêng người né tránh, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi màn hình.
“Thẩm Xác, ban đầu tôi tưởng mình mới là chủ nhân của trái tim em, sau mới phát hiện, hoá ra là ngược lại. Nó vừa thấy em đã đập thình thịch không ngừng, tôi biết là nó chỉ nhanh hơn tôi một bước để bày tỏ tình cảm.”
“Tôi từng ảo tưởng mình là nghệ sĩ, triết gia, nhạc sĩ, cuối cùng mới phát hiện mình chỉ muốn làm anh của em.”
“‘Em đẹp đến mức khiến tôi như dây leo bám lấy bức tường sắp đổ.’ Câu này... có nghĩa là gì vậy?”
Thẩm Xác nhìn điện thoại của Từ Thanh Dã, tiện miệng đọc hai câu, giọng điệu nghiêm túc đọc mấy câu văn buồn nôn lại càng khiến cậu trông như đang pha trò. Từ Thanh Dã chỉ cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ, ước gì có thể kết thúc trò đùa này thật nhanh.
Các cư dân mạng à... xin lỗi, anh thật sự không cố ý để mấy thứ này hiện ra trước mặt chính chủ đâu!
“Đừng đọc nữa, sao em lại có thể đọc ra mấy câu đó dễ dàng vậy, thật xấu hổ.”
Từ Thanh Dã vội vàng giật lại điện thoại, cuống quýt thoát khỏi khu bình luận. Bình luận toàn là những lời tung hô quá đà, câu nào cũng khiến người ta không dám tin.
“Anh xem được thì em đọc được, thế mới công bằng chứ?”
Thẩm Xác đặt hành lý xuống, không cảm thấy mình làm gì sai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-an-dua-tro-thanh-chinh-cung/4676674/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.