Thẩm Xác khóe mắt ánh lên, thoáng nhìn chữ trên điện thoại của Từ Thanh Dã, rồi liếc qua vẻ mặt sốt ruột của anh. Cầm lấy chiếc ly trên bàn đứng dậy.
“Em đi rót chén nước.”
Nói rồi, Thẩm Xác quay người bước ra ngoài, tiện tay giúp Từ Thanh Dã đóng cửa lại.
Điện thoại vẫn vang chuông không ngừng, Từ Thanh Dã duỗi tay cầm lại. Sau khi xuyên sách, không rõ có phải vì ảnh hưởng từ nguyên chủ, anh đối với tình thân có một sự pha trộn phức tạp giữa khát khao và khinh thường.
Hít sâu một hơi, Từ Thanh Dã ấn nút nghe. Anh từ từ đưa điện thoại lên sát tai, nín thở chờ đợi bên kia mở lời.
Chờ rất lâu, bên kia mới lên tiếng, giọng điệu có phần sốt ruột, thậm chí hơi thiếu kiên nhẫn:
“Mẹ có phải bảo con bình tĩnh hay không? Sao lại làm ầm ĩ lên như vậy? Con rốt cuộc có chịu nghe mẹ nói không?”
Giọng nữ mang theo nét bén nhọn, hoàn toàn khác với hình ảnh dịu dàng mà Từ Thanh Dã vẫn chờ mong.
Từ Thanh Dã không nhịn được, tự giễu một câu trong lòng: rốt cuộc mình đang chờ mong điều gì đây?
“Con rốt cuộc đã làm gì sai? Sao lại khiến mẹ không thoải mái?”
Anh hỏi lại một cách cẩn trọng, vì gần đây coi như sống an tĩnh, không có làm chuyện gì có thể động đến người mẹ thần bí kia.
Bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, dường như không biết nói gì, rồi cuối cùng cũng lên tiếng:
“Gần đây hot search, mẹ thấy con trên đso, còn có người hỏi thăm con, muốn kéo con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-an-dua-tro-thanh-chinh-cung/4676651/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.