Từ Thanh Dã mang cả xấp vé buổi biểu diễn đến đưa cho Hoàng ca. Nhìn thấy số lượng vé, Hoàng ca có chút bất ngờ.
“Cậu không giữ lại bán à? Đống này mà bán chắc cũng kiếm được vài chục triệu đấy.” Hoàng ca vừa đếm vé, vừa như sực nhớ điều gì, bật cười.
“Nhưng nghĩ lại cũng đúng, cậu bây giờ đâu có thiếu tiền. Dạo này quan hệ với gia đình thế nào rồi? Còn đang căng à?”
Hoàng ca từng đến nhà Từ Thanh Dã một lần. Căn nhà ấy khiến hắn kinh hãi, xa hoa đến mức cả đời làm cò vé, hắn cũng không dám mơ mua nổi một cái nhà vệ sinh trong đó. Ấy vậy mà Từ Thanh Dã lại tỏ ra chẳng mấy để tâm, khiến Hoàng ca cảm thấy mình như một tên nhà giàu mới nổi, chạm vào thế giới quá xa vời.
“Lâu lắm rồi em không liên lạc với người nhà. Giờ gần như chẳng còn nhớ họ là ai.”
Nghe giọng Hoàng ca, Từ Thanh Dã đoán anh có vẻ biết khá nhiều chuyện, nhưng anh không dám hỏi thẳng, chỉ cười cho qua.
“Không liên lạc thì thôi, đều là người lớn cả rồi. Cứ định kỳ gửi ít tiền là được. Mình còn phải sống cho ra hồn. Anh đi chơi mạt chược đây. Lần sau cậu mời anh bữa cơm coi như trả nợ nhân tình nhé.”
Hoàng ca vẫy tay, nhét đống vé vào túi rồi nghêu ngao hát một khúc nhạc rời đi. Không lâu sau, Từ Thanh Dã đã thấy anh đăng bài bán vé trên vòng bạn bè.
Từ Thanh Dã giữ lại hai tấm vé, định cùng Thẩm Xác đi xem. Dù gì đỉnh lưu (ngôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-an-dua-tro-thanh-chinh-cung/4676647/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.