Phòng khám bệnh tại bệnh viện nhân dânthành phố C đèn đuốc sáng trưng. Trong màn đêm, ánh sáng ấy giống nhưngọn hải đăng chỉ phương hướng cho những người đi trên biển.Nhưng đến khi nhìn thấy ánh đèn, Tô MộcThần bỗng nhiên hơi hoảng hốt, quả thực, làm xét nghiệm ADN cũng chỉ làmột lời đề nghị mà thôi, hắn không ngờ, mình lại lái xe thẳng tới đây.Tô Mộc Thần ngước lên, liếc nhìn Hạ AnNhiên và đứa trẻ tên Duệ Duệ kia đang ngồi phía sau qua gương chiếu hậu. Cả người đứa trẻ ghé vào ô kính, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt lên cửa,chăm chú ngắm nhìn cảnh vật bên đường, rồi lại quay đầu gọi “Ba mẹ maunhìn kìa”. Nét mặt thật hồn nhiên, ngây thơ.Hạ An Nhiên tuy không trả lời, nhưng ánh mắt cô chưa từng rời khỏi đứa bé.Hình ảnh đó tuy rất ấm áp, nhưng Tô Mộc Thần vẫn nghĩ mấy năm sắp tới, hắn chưa muốn tính đến chuyện kết hôn sinh con.Trẻ con, gia đình, là hai thứ đại diệncho kiểu trách nhiệm không thể chối bỏ, hắn không thể bảo đảm, sẽ làmtốt vai trò một người chồng, người cha. Thế giới bên ngoài quả thực vôcùng tươi đẹp, hắn không cam tâm từ bỏ.Hắn bây giờ, vẫn đang chìm đắm trong thanh sắc khuyển mã [i](lối sống hoang dâm vô độ)[/i].Tô Mộc Thần lái xe đến chỗ đậu xe tạm thời của bệnh viện, sau đó ngoái đầu, nở nụ cười nhạt ôn hòa theo thói quen.“Hạ tiểu thư, tới bệnh viện rồi.”Hạ An Nhiên liếc qua nơi sáng trưng kia, trên cửa có biển chữ “Phòng khám bệnh” phát sáng màu đỏ tươi, để mọingười nhìn thấy rõ. Nhưng màu đỏ ấy, ẩn chứa một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-tre-den-tu-tuong-lai/58582/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.