Cha của đứa bé vẫn chưa xuất hiện.Thực ra là cô mới chỉ tắt điện thoại khoảng mười phút, trừ khi cha đứa trẻ ở gần Hoán Sa Tây mới có thể lập tức đến được.“Này, đứa bé có thể sẽ đói bụng!”Thẩm Hi tay cầm một chiếc bánh Tiramisu[1] nhỏ, hắn mua từ một tiệm bánh ngọt gầnđây. Người lớn thì không sao, nhưng tuyệt đối không thể để trẻ con nhịnđói.“Cám ơn.”Hạ An Nhiên nhận lấy, không phải không muốn khách sao, mà đã hơn sáu giờ, cô cũngthấy hơi đói bụng, nếu như bình thường, cô đã ở nhà chuẩn bị ăn cơm. Mặc dù Duệ Duệ ngồi trong lòng không khóc lóc ầm ĩ, cũng không kêu đói,nhưng trẻ nhỏ đến giờ ăn cơm, làm sao mà không đói chứ!“Không cần khách sáo.”Thẩm Hi khoát tay, sau đó rời đi, xử lý công vụ của mình.Hạ An Nhiên cầm thìa xúc một miếng bánh, đưa lên miệng Duệ Duệ.“Mẹ đã nói, không được ăn bánh ngọt trước khi ăn cơm mà?!”Duệ Duệchớp chớp mắt, nhìn miếng bánh ngọt trước mặt. Tuy rằng trong đôi mắt to tròn đầy sự thèm muốn với miếng bánh, nhưng vẫn không há miệng ăn.Không phải Duệ Duệ không muốn ăn, bé muốn ăn, nhưng trước kia nếu bé lén ănvụng bánh trước khi ăn cơm, mẹ sẽ không vui.“Duệ Duệ có muốn ăn không?”Hạ An Nhiên cười khẽ một tiếng, đứa bé này, được gia đình dạy dỗ không tệ, còn biết kiềm chế thói quen ăn đồ ngọt của trẻ nhỏ.Duệ Duệ gật gật đầu, trực tiếp dùng hành động bày tỏ ý muốn của mình.“Ăn một lần thì không sao” Hạ An Nhiên đưa bánh đến miệng Duệ Duệ, nhìn bé vui vẻ ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-tre-den-tu-tuong-lai/58580/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.