Lại là con gái của ba, chị em cùng cha khác mẹ với con, hơn nữa, Hạ Phương Uyên... cô ta còn lớn hơn con rất nhiều, đúng không, hả???
Tôi vừa nói, vừa cười vừa điên dại lùi từng bước chân một. Tôi với Hạ Phương Uyên, ha... thì ra không phải nghiệt duyên từ kiếp trước mà chính là ràng buộc trôi qua của cả ba thế hệ. Tôi với cô ta không phải là ngẫu nhiên giống nhau mà từ sự điên cuồng đến bi lụy đều từ một nơi mà ra.
Tôi với cô ta... cuối cùng... ai điên hơn ai?
- Linh à, con...
- Ba không cần nói nữa, ba... cứ nhận cô ta đi, hai anh... cũng không phản đối đâu!
Nói rồi tôi nhìn qua phía hai anh, cả hai như người từ cõi tiên xuống, mắt không chớp, tiếng cũng không lên nhưng tôi đủ hiểu cả hai đang ngạc nhiên, tan nát tới mức nào!
Phương Uyên đang lặng thinh thì bỗng nhiên cười lên nhạt nhẽo. Khóe mắt cô ta đỏ hoe chỉ thẳng vào ba tôi:
- Cả đời này, ông... cũng đừng mong làm ba của tôi!
Nói rồi Uyên nắm lấy tay Khang vội vã chạy ra ngoài. Ba tôi cố tình giữ lại nhưng bị tuột tay, ông quay đầu ngoái nhìn tôi một chút rồi cũng đuổi theo Uyên.
Hai bác cũng không nói gì rồi lặng lẽ rời đi.
Trong phòng chỉ còn tôi, hai anh với Hoàng An.
Mỗi người một nỗi đau.
Mỗi người một cơn sầu mà người khác không thể hiểu.
Qua làn nước mờ mờ, mặn chát, tôi mơ hồ đưa tay vẽ lung tung vài vòng trên mặt đất rồi rối bời hỏi An:
- Ông biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-toi-qua-tinh-nam-17/1328604/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.