Hơn hai tuần sau tôi bắt đầu đi học lại mà lúc này lớp tôi đã ôn thi giữa kì II được một tuần, điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải ôn số lượng kiến thức đó trong thời gian ngắn.
Nhưng, thế thì làm sao, đam mê chọc chó đã nổi lên thì bài vở cũng vứt qua một xó!
Ấy là vào một ngày đẹp trời không trăng không sao, tôi đi học lại. Vừa bước vào cửa lớp, đám bạn trong lớp cả trai lẫn gái nhào ra ôm lấy tôi như kiểu nghìn năm xa cách chưa lần gặp! Cả đám xoắn xuýt hỏi han tôi, đứa bưng trà rót nước, đứa cầm cặp cầm sách. Tôi nhìn tất cả với ánh mắt đầy xa lạ, giật lại cặp với đem trả đồ ăn rồi mau chóng cun cút về chỗ. Mà nhắc đến chỗ ngồi phải bonus nhỏ: chỗ tôi vừa ngồi là của Phương Uyên và Uyên ngồi với ai thì mấy bà biết rồi đó! Đỗ Hoàng An chứ ai. Lần này cô ta muốn gì tôi sẽ cho cô ta một nửa rồi giựt lại chơi chơi!
- Ê Linh, mày thực sự không nhớ bọn tao là ai hả?
- Ủa rồi mày mất trí thật à!
- Ơ kìa... khóc...
- ...
Cả đám nhìn tôi mặt mũi ướt tèm lem còn có cả đứa đã khóc sướt mướt, ướt cả một mảng áo ở vai tôi. Bộ tụi nó khóc tang tôi hay gì không biết?
- Sao mọi người lại ở đây đông vậy?
Giọng nói thanh thoát nhưng đầy đáng ghét cất lên. Tôi lẫn đám bạn quay đầu lại, Phương Uyên tươi cười rạng rỡ bước từ từ về chỗ.
- Hoàng Khánh Linh? Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-toi-qua-tinh-nam-17/1328578/chuong-71.html