*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
do Tiểu (Hủ) Nam biên dịch và hiệu chỉnh.
Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông. Và, tôi gọi đó là một phép màu.
(¯`·.º-:¦:- ♥ -:¦:-º.·´¯)
Cho dù bạn có muốn hay không, thời gian vẫn cứ mãi trôi đi, nó không phụ thuộc vào việc bạn vui hay bạn buồn, kim giây trên đồng hồ cứ gõ từng nhịp, từng nhịp cho đến một lúc nào đó, tất cả sẽ trở thành vĩnh hằng.
Tôi châm một điếu thuốc, ngồi trên sân thượng của ký túc xá. Đêm đã khuya, bốn phía xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Không đèn, mọi vật ngoan ngoãn chìm dần vào giấc ngủ say. Ánh trăng hạ xuống trên bề mặt khiến cho tôi có cảm giác như bản thân mình đang bị phán xét bởi một thứ quyền lực tối cao của tạo hóa.
Tôi vuốt ve khuôn mặt hao gầy của mình, cảm thán sự bạc bẽo của thời gian, hồng nhan chớp mắt đã già, tôi cười thầm. Tôi biết, tôi đã già cỗi đi rất nhiều trước sự tàn phá tới khắc nghiệt của quá khứ.
Tôi rất nhớ Tống Ứng Sinh, rất nhớ, đó là một thứ tưởng niệm mà bạn không thể nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-toi-di-ngam-mua-dong/26020/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.