- Chị vào liền!Tôi dắt xe vào trong sân, để gọn vào một chỗ rồi đi vào nhà ăn cơm, bữa ăn sẽ luôn ấm áp khi có mẹ ăn với hai đứa, mọi khi mẹ luôn phải bán hàng về rất muộn. Thực sự, tôi thương mẹ biết bao và rất nhớ bố.
- Dạo này rét, con mặc ấm tí vào.
- Con biết rồi!
- Mà - "Mẹ nghiêng đầu nhìn tôi, cười nhẹ".
- Chiếc khăn đẹp vậy, ai tặng con à?
- À cái đó, là Linh cho con!
Tôi nói cho qua, Biết mình phải nói dối để giấu mẹ chuyện này. Chuyện Tùng tặng tôi chiếc khăn, tốt nhất không lên nói ra có lẽ sẽ tốt hơn.
- Mẹ cũng đang định mua cho hai đứa!
- Thôi, hai đứa con thế nào chả được, đúng không em?
- À um!
Em tôi gật đầu lia lịa, cũng hiểu chuyện gia đình nên chả bao giờ nó muốn đòi hỏi gì cả. Từ khi bố mất, tôi thì có thể chịu đựng được chỉ tội cho nó, lúc đó nó còn quá nhỏ.
- Hai đứa ăn đi!
- Thôi con lên phòng.
Ăn xong tôi đặt bát xuống bàn, cầm cặp lên chạy thẳng lên phòng. Mở cửa ra tôi vứt cặp lên giường, lấy mấy quyển vở ra để lên bàn mà chả có chút tâm trạng nào muốn học cả. Gía mà được như trước, cuộc sống của tôi cũng rất vui vẻ trong hạnh phúc đơn giản của gia đình. Nhưng từ khi bố mất, cuộc sống khó khăn rất nhiều, tôi chỉ biết vùi đầu vào học, và chả biết mình thành đứa mọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nhau-di-tron-duong-ve-nha/2097269/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.