Phần 25
Bóng người đàn ông khuất đi sau cánh cửa, Dương Hiểu Tình cũng khẽ nhắm đôi mắt lại. Cô không dám nhìn cảnh vật xung quanh, không dám nhìn lại bản thân mình bây giờ.. Mọi thứ chỉ bao trọn trong tuyệt vọng.
Hốc mắt cô lại ươn ướt, thứ vị mặn mặn khiến cô tủi thân vùi mình trong lớp chăn mỏng. Lòng cứ như dao cứa vào, vừa đau, vừa xót.. Cô vẫn nhớ anh đến điên dại.. Vẫn nhớ cái giây phút mất đi đứa con đầu lòng với anh. Khi đó ngoài ba mẹ cô ra chẳng có ai, dù họ động viên bao nhiêu cô vẫn chẳng thể hòa hợp hơn.
Người đàn ông ấy không khóc nhưng gương mặt lại vô cùng đau khổ đến vỗ về cô, vì cô ông ấy đã có vài sợi tóc bạc. Ba cô ông ấy chưa mắng cô một lời, cũng không ép buộc cô. Chỉ mong cô có một cuộc sống tốt hơn.
Bóng cây xanh mướt, thay lá đổi một chiếc áo mới tươi xanh hơn. Còn cô khoác lên mình một màu đen của tuyệt vọng.
Nước mắt như những thứ não lòng cuối cùng còn sót lại trong kí ức của Dương Hiểu Tình.
Ai đó hỏi cô hạnh phúc là gì? Giờ cô chẳng biết trả lời sao.
Nếu hỏi cô đau thương là gì?
Cô sẽ kể về nhân vật Trần Mặc Cảnh.
Bệnh viện hôm nay có anh ấy, khác với vài tháng trước.
[... ]
Trần Mặc Cảnh dừng xe trước một siêu thị nhỏ, cũng như người thường anh đỗ xe lấy vé rồi bước vào bên trong chọn lấy ít đồ.
Dáng vẻ quen thuộc của anh khiến lối đi được giãn ra, ai nấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nham-soi-len-giuong/54355/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.