🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bữa sáng không mấy hoàn hảo, Dương Hiểu Tình cứ như bị ai lấy mất đi vật quý giá, ăn nuốt không trôi. Người đàn ông đối diện thì không mở miệng nói một lời, cô cũng ngậm đắng nuốt mấy miếng bánh mì đã nguội cho xong rồi nhanh chóng rời đi để gây chú ý với Trần Mặc Cảnh. Nhưng chẳng may chỉ là gió thoảng qua, anh vẫn ngon miệng ăn, đôi môi mỏng thoáng qua nhìn cũng muốn thử lại.
Dương Hiểu Tình nhắm mắt, nuốt một ngụm nước miếng đang trào ra rồi rời ra ghế ngoài nhưng rồi cũng chẳng quan tâm. Cô bước ra ngoài sân, ánh mắt đưa lên nhìn bầu trời có chút âm u, hơi lạnh, nhưng cũng dễ chịu hơn. Thoáng qua một đêm, đau nhức nhưng lưu luyến, cô còn nhớ những lời mật ngọt đến mê lòng nhưng thực chất người anh vẫn bị bọc một lớp vỏ cứng nhắc chẳng thể chạm đến. 
Cô biết từ khi gặp Trần Mặc Cảnh, nhan sắc anh là thứ đầu tiên đánh gục cô, nhưng cái lòng lạnh giá đó lại là tâm điểm mà khi cô để tâm nhất quyết muốn chạm đến. Nếu ai quan sát cô từng ngày, để tâm cô một chút điểm yếu mạnh nhất của cô là anh. 
" Hơi lạnh nhưng cũng rất ấm lòng " 
Dương Hiểu Tình mấp máy môi, giọng nói nhỏ nhẹ thốt lên vài lời. Bước chân cô từ đó cũng nhanh hơn, cứ bị thứ gì đó thúc đẩy bước ra khỏi cổng căn biệt thự. 
Ra khỏi nơi hẻo lánh đó, Dương Hiểu Tình vẫn tiếp tục đi bộ ra đến ngoại ô, thoáng cái đã nửa tiếng cô cũng chẳng biết là thời gian cô nhanh đến thế. 
Thành thị tấp nập, xê cộ qua lại thay phiên nhau lướt qua mặt Dương Hiểu Tình. 
Điện thoại không có, tiền bạc không mang theo.. Trần Mặc Cảnh cũng chưa đuổi tới, vậy cô sẽ vờ như đợi anh đến. Nếu anh không đến cả đời này, cô sẽ khiến anh lưu luyến không thôi, ít nhất thân dưới của cô cũng khiến anh lưu luyến với ánh mắt ngọt ngào.
[... ]
Ở nơi nào đó của căn biệt thự rộng lớn, mùi thuốc nồng nặc bao phủ cả một không gian hẻo lánh. 
Trần Mặc Cảnh đưa ánh mắt nhìn ga giường vẫn còn lộn xộn, vệt máu đỏ là tâm điểm của cả một không gian nồng ái. Anh chỉ biết cười lạnh, nghìn kế của phụ nữ là bỏ đi để nam nhân lưu luyến. Tại cái phòng bếp hẻo lạnh hôm nay bỗng nhiên ấm nóng lòng người, anh không nói một lời cũng chẳng dám liếc mắt nhìn cô chẳng phải vì đã hết tình, hết nghĩa sau một đêm. Chỉ đáng tiếc hôm nay máu anh lại sôi sục lên vì mấy tên lăng mạ bên ngoài, trước giờ nhà họ An muốn chiếm địa bàn rất dễ dàng là tìm một nơi tiên chiến nhưng hôm nay lại đưa người đến nước Mỹ thân yêu này để giết cái mạng nhỏ này. Anh còn chưa kịp hôn trả đôi môi ngọt ngào đó, anh chưa kịp đưa cô về nhà mà bọn họ đã đặt chân gần tới mảnh đất nhỏ này rồi..
Gió thoảng qua vào một buổi chiều chớm đầu Đông, Trần Mặc Cảnh mặt mày máu me đứng nhìn cái chiến trường hoang dã, vẫn còn sớm, trời chưa tối. Anh nghĩ để cho đám anh em kết nghĩa này dọn mấy cái xác dơ bẩn thì mình nên đi tắm rửa, rồi chạy đi tìm cô gái kia. Trước khi mức độ thù hận của phụ nữ tăng cao.
Một nơi là tiếng nước chảy siết, một nơi là âm thanh trầm lắng của bản nhạc trung hoa. Hai người cùng nhau trùng hợp khoác lên mình một phục trang mới, cùng nhau nhìn lại gương mặt trong gương, cùng nhau rời đi đến nơi mình muốn. 
Tiền không có, rong chơi lấy tiền mướn xe về nhà có lẽ là cách duy nhất Dương Hiểu Tình có thể làm. 
Giữa đường phố náo loạn, bản nhạc trung trầm lắng thu hút hàng nghìn người xem ai nấy đều trả cái số tiền đắt đỏ để nhìn mặt nữ nhân dùng khăn che mặt. Từng bước nhảy uốn người của nàng như muốn ngàn nam nhân tiến đến để ngắm nhan sắc khuynh thành.
Một thời gian dài múa những điệu múa thường lệ của nữ nhân trung hoa, Dương Hiểu Tình nhận được chỉ thị của người chủ rạp, có vẻ bà ta đã gom đủ tiền nên cô liền gỡ khăn che mặt ra. Giữa không trung chiếc khăn cứ nhẹ nhàng bay theo gió rồi đáp trúng tay một nam nhân, người đó bước lên giữa đám đông, nam nữ khiêm nhưỡng.
Đôi môi tô chút son đỏ khẽ nở nụ cười khiến ngàn người mê, thì cũng nghìn người ghen tỉ, trăm nghìn người muốn thưởng thức nó.
Dương Hiểu Tình bước xuống sân khấu, chiếc váy đồ sộ cứ thế va chạm với đất, người đàn ông phía trước thật lạnh, chỉ có mỗi đôi môi đỏ mỏng của anh ta là nóng ấm. Cô bước đến, sức lạnh chẳng thua kém, nhan sắc không ai kém ai, mạnh dạn vòng tay lên cổ người kia khiến ai nấy phải nể phục. 
" Em.. " 
Nụ hôn mãnh liệt ấy ngăn cản hết mọi thứ, xúc giác của mọi người dừng lại chỉ mình cô là sôi sục những ý nghĩa điên cuồng. Cuối cùng người đó cũng đến, bộ dáng cũng hết sức tươm tất, điển trai. Anh ở xung quanh nghìn cô gái thì nghìn người đưa mắt thương mến, ngưỡng mộ nhưng chỉ tiếc cho họ, cô chứng minh, đánh dấu người đàn ông đó là của cô mãi mãi. Mười chín tuổi thì sao? Cái tuổi này để cô suy ngẫm ra, cô càng trẻ càng xinh đẹp, khiến anh mê luyến không rời thì hồ ly tinh cũng phải ngắt đuôi về hang.
Trần Mặc Cảnh cũng lặng thầm đi theo điệu nhịp của Dương Hiểu Tình, thỏa mãn không ít nhưng cái chính là anh bị cô làm mê người, thâm tâm, ý trí chỉ thuộc 1 bộ chỉ huy. 
" Cuối cùng anh cũng đến " Dương Hiểu Tình cười nhẹ, giọng nói khẽ vang bên tay Trần Mặc Cảnh, cô chủ động đến mức người đàn ông đó muốn chụp lấy cô đưa mắt nhìn coi có khách sạn gần kề đây không. Nếu có nhất định anh sẽ tóm lấy cô, ném cô vào một căn phòng hoa mỹ rồi chiêm ngưỡng cảnh xuân. 
Trần Mặc Cảnh đưa tay lên cổ Dương Hiểu Tình, giữa đám đông hai người chẳng khiêm nhường ai, máy ánh hướng về họ nhiều hơn cả mấy ngôi sao nổi tiếng bậc nhất. 
" Anh nghĩ không đến không được, rất đẹp " Anh khẽ mở cái chất giọng lạnh đặc trưng của mình khen ngợi cô gái trước mặt.
Đôi mày của Dương Hiểu Tình khẽ cau lại, cô dùng lưỡi liếm môi mình thái độ vô cùng khó chịu " Máu, anh đánh nhau? " 
Trần Mặc Cảnh khựng người lại vài giây, rồi cười lớn một nụ cười chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử của anh. " Em phải con người không vậy? " 
Sự tức giận của người con gái kia lớn hơn, cô để ý đôi môi trước mắt hơn, hóa ra sự hoàn mĩ đã bị rạch mất một vết. Cô đưa đôi tay mảnh mai, thêm lớp sơn đỏ bóng mới khiến con người hiện tại trở nên khác lạ. Ngón tay cái quyệt lên đôi môi mỏng, còn sưng đỏ vì nụ hôn của cô. " Anh mới đánh nhau sao? " 
Trần Mặc Cảnh nhanh chóng lắc đầu, anh chối bỏ những hành động chỉ mới kết thúc cách đây 1 tiếng, chối bỏ những cú đánh khiến thân mình không mấy đau nhức.
Giữa đám đông, chiếc váy dài nhiều hoa văn đậm chất trung hoa tôn lên vẻ kiểu diễm của mĩ nữ nhưng Dương Hiểu Tình lại tiện tại huých vào ngực Trần Mặc Cảnh một cái. Anh không kêu lên, đôi mày chỉ hơi cau lại, đúng là cú đòn của cô rất mạnh, anh chẳng dám tin là phụ nữ. 
Máy quay càng nhiều, khoảng khác này được ghi lại trọn vẹn. Người phụ nữ trạc tuổi 50 chạy đến chia cho Dương Hiểu Tình chút tiền công, sau đó lại đến tiến mục của mấy cô gái khác. 
Dương Hiểu Tình vẫy tay mấy cái sau đó kéo Trần Mặc Cảnh ra khỏi đám đông, cô khi này nhìn ngày càng rõ nét mặt có chút nhăn nhó của anh, nhưng cũng tự tin hơn nắm tay người kia hơn, lòng cứ rộ lên như đóa hoa hướng dương nhận được hơi ấm của ánh nắng mặt trời.
" Cảnh anh hạnh phúc không? " Cô kéo anh qua đường trong khi đèn xanh vẫn bật, những bước chân nhanh nhảu của cô khác thường, con người cũng khác sau một đêm.
" Một chút " Anh mở miệng lên tiếng, là giả lòng hay thật lòng. 
Bàn tay Dương Hiểu Tình thoáng nới lỏng tay Trần Mặc Cảnh, cô đưa mắt nhìn lên bầu trời thưa sao, cứ thế bước vế phía trước. " Một chút là bao? "
" Đủ để sưởi ấm lòng " Anh chạy đến bế thốc cô lên, chạy qua những chiếc xe đang lao về phía mình. 
Những tiếng chửi rủa nhiều nghe đến nhức đầu nhưng không hiểu sao Trần Mặc Cảnh lại cười lớn như vậy được. Chiếc váy đồ sộ đó được anh chạy với tốc độ nhanh, cứ thế bay trong gió tạo nên một khung cảnh đẹp mặt cho người nhìn. " Yêu kiểu này sao? Ngu Ngốc " Anh hét lên rồi dừng lại thả cô xuống.
Người Trần Mặc Cảnh khẽ cúi xuống, mặt anh sát với mặt cô, hơi ấm từ anh khẽ phả vào cô, ngọt ngào đến khó quên. " Nếu ngày mai lập từng anh bỏ em, còn dám yêu không? " 
Câu nói chạm đến trái tim Dương Hiểu Tình, cô đưa mắt nhìn lên bầu trời. " Anh dám không? Nếu có thể anh cứ bước, em biết ba anh rất quý em. Không chắc lại làm hôn thê "
Khóe môi anh đọng lại nụ cười đắc ý " Đúng, đúng. Ba anh là anh em tốt với ba em.. Nhiều khi còn chơi kiểu chức chú cháu nữa, chắc cũng gọi là thân "
" Nếu dùng thân dưới, em có giữ được anh không? " Cô vẫn nhìn những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, mới nhoáng cái đã tối rồi thì nhoáng cái mộng tưởng của cô cũng dập tắt. Ngu người..
" Từ khi nào em nghĩ anh vô sỉ đến vậy? " Anh đưa tay nghịch vài lọn tóc của cô. 
Dương Hiểu Tình vẫn cười, ngây thơ một chút, lạnh lùng một chút đáp. " Từ khi xâm nhập phần thuần bí đó anh nói rất nhiều lời mật ngọt "
" Thậm trí còn làm nó chảy máu, anh nghĩ không phải là điên cuồng chiếm hữu vật yêu thích sao? " Đôi mắt Dương Hiểu Tình lạnh đến ngạt thở, cô không cho người đàn ông phía trước nói gì, một tay cởi lớp phục trang bên ngoài. Bộ y phục màu đỏ, điểm xuyết những hoa văn bay bổng rơi xuống giữa đám đông, chỉ còn lớn đồ mỏng manh bên trong, không lộ mấy chỉ là hở bờ vai trắng nõn hằn vết hôn khi cuồng nhiệt nhất của cuộc hoan ái.
Hết Phần 15 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.