[... ]
Trời đã nhả nhem tối, chưa một ngụm nước, chưa một miếng cơm, cũng chẳng ngỡ bên ngoài có gì? Y phục cũng chưa thay. Ai nói cho cô một giải pháp tốt nhất đi, cô ghét mọi thứ xảy ra như vậy? Cô ghét phải nhìn anh với ánh mắt căm hận, nhưng đã đến nước này cảm xúc dường như đã chi phối mọi thứ..
Thời gian đã trôi quá nhanh, tình cảm này xảy ra cũng thật khó hiểu. Dương Hiểu Tình còn nhớ năm cô 7 tuổi, đóa hoa hướng dương đầu tiên nở do sự chăm sóc tận tình của cô và anh. Thực sự nó không nở quá rộ nhưng sau này với cô đó là hóa đẹp nhất.
Khi đó cô chọn lựa thời gian ra vườn rất kĩ càng để tránh gặp mặt Trần Mặc Cảnh, nhưng một ngày trời nắng to vào tháng 5. Cánh cửa phòng cô bỗng được mở ra bởi Trần Mặc Cảnh, dáng vẻ anh vẫn lạnh lùng có chút nét cương nghị trưởng thành trong con người mười sáu tuổi năm đó.
" Hiểu Tình, tôi đưa em xuống xem hoa " Giọng anh khi đó trầm hẳn đi, ánh mắt gần như đang mong đợi sự đồng ý từ cô gái.
Dương Hiểu Tình không trả lời, cô gập cuốn sách đang đọc dở chậm rãi bước đến chỗ Trần Mặc Cảnh. Ngỡ ra lần đó cô định tự bước xuống vườn nhưng vừa đến cửa anh đã ẩm cô lên, rồi bước đi rất nhanh.
Lần đó, vườn hoa nở rộ cả một lượt trông rất đẹp mắt.
" Tình, đẹp chứ? " Anh khẽ xoa đầu hỏi nhỏ với cô.
Dương Hiểu Tình khi đó vốn không thân mật với Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nham-soi-len-giuong/54337/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.