[... ] Trời đã nhả nhem tối, chưa một ngụm nước, chưa một miếng cơm, cũng chẳng ngỡ bên ngoài có gì? Y phục cũng chưa thay. Ai nói cho cô một giải pháp tốt nhất đi, cô ghét mọi thứ xảy ra như vậy? Cô ghét phải nhìn anh với ánh mắt căm hận, nhưng đã đến nước này cảm xúc dường như đã chi phối mọi thứ.. Thời gian đã trôi quá nhanh, tình cảm này xảy ra cũng thật khó hiểu. Dương Hiểu Tình còn nhớ năm cô 7 tuổi, đóa hoa hướng dương đầu tiên nở do sự chăm sóc tận tình của cô và anh. Thực sự nó không nở quá rộ nhưng sau này với cô đó là hóa đẹp nhất. Khi đó cô chọn lựa thời gian ra vườn rất kĩ càng để tránh gặp mặt Trần Mặc Cảnh, nhưng một ngày trời nắng to vào tháng 5. Cánh cửa phòng cô bỗng được mở ra bởi Trần Mặc Cảnh, dáng vẻ anh vẫn lạnh lùng có chút nét cương nghị trưởng thành trong con người mười sáu tuổi năm đó. " Hiểu Tình, tôi đưa em xuống xem hoa " Giọng anh khi đó trầm hẳn đi, ánh mắt gần như đang mong đợi sự đồng ý từ cô gái. Dương Hiểu Tình không trả lời, cô gập cuốn sách đang đọc dở chậm rãi bước đến chỗ Trần Mặc Cảnh. Ngỡ ra lần đó cô định tự bước xuống vườn nhưng vừa đến cửa anh đã ẩm cô lên, rồi bước đi rất nhanh. Lần đó, vườn hoa nở rộ cả một lượt trông rất đẹp mắt. " Tình, đẹp chứ? " Anh khẽ xoa đầu hỏi nhỏ với cô. Dương Hiểu Tình khi đó vốn không thân mật với Trần Mặc Cảnh rất ít nói, thi thoảng gật đầu cho có. Thời gian cứ trôi qua cho đến một ngày mưa lớn, những hạt mưa nặng hạt gần như muốn đè chết vườn hoa nhà cô. Ngày đó, có lẽ là định mệnh đưa thuyền cho hai người bước lên. Trần Mặc Cảnh trở về nhà với tình trạng hết sức nguy kịch, máu me ướt nhẹp khiến mùi tanh thoảng khắp căn nhà lớn. Đường đi cũng không rõ, anh đụng đổ không ít đồ cổ của Dương Nhược Thiếu rồi cuối cùng gục ngã. Ngày đó ba mẹ cô không ở nhà họ đều đi công tác bên Úc, người làm về đêm cũng đều đi nghỉ ở căn nhà phía sau. Vệ sĩ cùng hết sức ngăn cản sự điên cuồng của anh, nhưng đều phải từ bỏ. Cuối cùng người sợ hãi nhấc những bước chân nhỏ đến chỗ anh lại là Dương Hiểu Tình. Con bé 7 tuổi khi đó làm được gì khi thấy cảnh tưởng kinh hoàng trước mắt? Đúng cô có sợ hãi nhưng ba cô nói không thù không hận thì thấy cũng phải bước đến xem tình hình, nên cô cũng liều mình bước đến gần anh. Máu từ Trần Mặc Cảnh chảy ra không ít, nhiều nhất có lẽ nói ở phần đầu. Lúc mới biết Dương Hiểu Tình chỉ đứng phía sau chưa thấy rõ, còn khi này cô đang đứng trước mặt anh ấy. Đôi mắt ấy gần như bị hủy hoại, máu chảy ra rất nhiều, nhiều đến mức khiến nam nhân tàn độc đó hét lên vì sợ hãi. " Anh.. không.. sao chứ? " Giọng nói của cô khi đó run lắm! Ai đứng trước hoàn cảnh này không sợ được chứ? Nhìn anh ấy khi đó gần như mất đi hết sức sống. Trần Mặc Cảnh định hình được người trước mặt, im lặng hẳn đi. Anh khi đó cố chấn an lại tâm lí mình, cố gắng kìm chế nóng giận. " Hiểu Tình, đừng nhìn. Đi ngủ đi " Anh khẽ nhắc nhở, giọng nói vẫn lành lạnh. Khi đó dù nhỏ nhưng Dương Hiểu Tình biết anh không nhìn thấy, không hề biết mình ở đâu. Đến cả mang cái mạng này về nhà cũng nhờ hai tên vệ sĩ của ba cô, đúng là hết sức thảm bại nhưng cũng rất đáng thương. " Anh ngồi đó, em đi gọi bác sĩ " " Đừng gọi " Câu nói của anh đúng ra khi đó chẳng có tác dụng với một cô nhóc thông minh, lanh lợi này. Không những không sợ hãi, khi đợi xe cứu thương đến cô còn dùng khăn ướt lau sạch gương mặt đẫm máu của anh. " Không sợ sao? " Giọng anh lành lạnh hỏi cô. " Cùng là người sao phải sợ " Câu nói của cô có muốn phản lại cũng không được, anh đã chịu thua một cô nhóc 7 tuổi khi đó. Anh cũng thích tiếp xúc với cô hơn, rất nhẹ nhàng. Bệnh viện kéo dài một thời gian nhàm chán, giác mạc hỏng trời đất không biết ra sao. Trần Mặc Cảnh chỉ biết dựa dẫm vào Dương Hiểu Tình, còn rất nhỏ nhưng cũng giúp giúp anh việc đi đứng, ăn uống. Anh không hề nản lòng như những bệnh nhân khác, cuộc sống anh khi đó rất thanh thản không phải đánh nhau để duy trì mạng sống mà ngồi đây nói chuyện với một cô nhóc. Rất vui! " Hiểu Tình, tôi ở đây bao lâu rồi? " Việc đọc sách của Dương Hiểu Tình vừa xong, anh liền lên tiếng hỏi. Cô bé chần chừ một hồi rồi mới trả lời " Đã 3 tháng " " Em đưa tôi đi đến chỗ chú được chứ? " " Ba đang bận, để chút nữa. Tránh buồn chán để em bật nhạc anh nghe " Thời gian cứ kéo dài hàn gắn đến một tình cả chẳng có gì tốt đẹp, hết sức bi thương về tuổi tác, hay cách duy trì cuộc sống của mỗi người. Ngày ngày đến đọc sách, mở nhạc cho Trần Mặc Cảnh đã đi vào nếp sống của Dương Hiểu Tình. Cô đã gần gũi với anh hơn từ đó, hai người thường xuyên nói chuyện với nhau đến giờ cơm. Khi những đợt điều trị ít đi, anh cũng quay về nhà cô. Cuộc sống của anh chỉ toàn màu đen, nhiều câu chuyện anh kể cho cô nghe cũng đầy thương cảm, tăm tối đến mức chẳng thấy lối ra. Một bản nhạc thê lương khẽ vang lên, những tiếng nước chảy lại gần như lấn át nó khiến nó lu mờ. Dương Hiểu Tình hiện tại rất hận bản thân mình, tại sao? Tại sao hồi non dại đó cô lại có tình cảm nam nữ với anh? Tại sao khi anh bỏ đi vẫn cố tình duy trì nó đến mức này? Cô không muốn nghĩ về quá khứ nữa? Ai cũng có nỗi lòng của mình.. Chắc vậy.. Hơn mười cuộc gọi không bắt máy, phòng vẫn sáng. Trần Mặc Cảnh ghì chặt lấy chiếc điện thoại trong tay, anh đưa ánh mắt lo lắng nhưng vẫn chẳng giảm đi những khoảng lạnh nhìn căn phòng quen thuộc. " Là em không bắt máy hay là có chuyện gì? " Khẩu miệng anh khẽ mấp máy vài tiếng. Gió thu se lạnh, cửa rèm đã được thay bởi một loại vải tông trắng mỏng manh cứ thoáng bay qua lọt vào tầm mắt Trần Mặc Cảnh. Anh muốn leo vào đó xem tình hình cô, anh nghĩ mình nên làm vậy. Đường lối ở biệt phủ rộng lớn này anh rõ đường lối, nơi nào ít người canh gác, leo vào từ đâu sẽ không bị bắt. Một chuyện đơn giản với khả năng lâu năm của Trần Mặc Cảnh. [... ] Người con gái vừa mới tắm xong bước ra trong bộ váy ngủ mong manh, cả người toát lên chất thiếu nữ thu hút ánh nhìn nam nhân. Nàng không mặc nội y, thân thể trắng hồng thấp thoáng qua loại vải mong manh đủ làm tính chất của con người nam nhân biến đổi qua một cái thoáng nhìn. Nhũ hoa hồng hào mới tắm xong cứng cám nhô dậy, mọi thứ hiện ra một cảnh xuân tuyệt đẹp, không góc chết. Dương Hiểu Tình từ khi ra khỏi phòng tắm, vẫn đang chỉnh trang lại chiếc váy có chút xộc xệch. Mãi sau mới ngẩng mặt lên, phòng cô hiện tại thấp thoáng một bóng hình nam nhân. " Trần Mặc Cảnh, sao anh lại ở đây? " Dương Hiểu Tình lạnh nhạt quay góc nhìn chính diện khỏi đôi mắt sắc lạnh của Trần Mặc Cảnh. " Không đến bất ngờ, sao nhìn thấy thứ hoa mĩ như vậy " Giọng anh lành lạnh đưa mắt đồng đều sự phán xét của câu nói. Người Dương Hiểu Tình khựng lại trước những bước giày va chạm với sàn đá, anh đang đến gần cô hơn. Cô cũng theo phản xạ lùi vài bước, chuẩn bị những bước phòng thủ tốt nhất. Nhưng những nhịp điệu tấn công của cô có tàn độc đến đâu cũng thua trước nam nhân này chỉ trong tích tắc. " Sao anh có thể độc ác với tôi vậy chứ? " Cô hét lên trong tức giận, cả hai tay đều bị anh khóa chặt nên liền dù chân để ra đòn. Trần Mặc Cảnh nhanh chóng dùng một tay để khóa chặt hai cổ tay cô, một tay nhanh chóng giữ lấy phần bắp chân đang định tấn công anh. Khóe môi anh khẽ cong lên thể hiện một ý đồ khó nói. " Tôi không những độc ác với em mà còn độc quyền chiếm hữu em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]