Người đàn ông lặng đi nhìn nụ cười rạng rỡ trước mắt, lòng có chút bất an. Hắn nhìn thấy cô cười rất nhiều, nhưng lúc nào cũng có chút gượng gạo, hay trong nụ cười lại ẩn chứa một nỗi buồn khó nói. Sự cảm nhận khi yêu đều nằm trong phạm vi chính xác, cảm giác lạnh nhạt hay ấm áp đều rất dễ phân biệt. Với Dương Hiểu Tình lại càng dễ, từ khi bắt đầu một mối quan hệ cô chưa từng ấm áp. Xúc cảm dành cho người đàn ông hiện tại cô chỉ có một, con người cô bắt đầu sống lặng lẽ từ rất lâu. Đơn thuần đến khó hiểu.
" Sắp đến giờ làm rồi.. Lâm Chiến em đi trước. " Dương Hiểu Tình ngước lên nhìn đồng hồ, tác phong vội vã rời đi đến cả tiếng đóng cửa cũng vọng ra xa. Cô hoàn toàn khác lạ sau bữa tiệc, có lúc vui vẻ, có lúc lại ngẩn ra với ly rượu trong đêm.
Sự lạnh nhạt ấy dần biến chất rõ ràng hơn, nhưng lại càng khiến người đàn ông mù quáng. Hắn ta tin vào tình yêu dành cho cô, nhìn thấy một nụ cười cũng đủ làm ấm lòng. Mặc cho biết mình không có ưu tiên để làm chủ nhân tạo ra nụ cười đó. Đó là sự ngu ngốc tăng thêm tính độc chiếm, con người khóa kín dần mở ra như một hang động quỷ đã đóng sập bấy lâu.
[... ]
Sự trang trọng, tao nhã của nhà hàng Ý luôn là nơi giới thượng lưu thường xuyên lui đến. Đôi khi cũng là nơi tấu lên những bản hòa âm trầm lắng, đi vào xúc cảm của khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nham-soi-len-giuong/1912139/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.