Phòng bệnh sau khi xảy ra mớ hỗn độn dần trở nên im ắng mà rơi sâu vào bóng tối.
Người phụ nữ ngồi trên giường với một đường truyền dinh dưỡng, đã trôi qua ba ngày trời cô không chịu gặp bất kì ai mà trở nên khép kín với những tên lính của mình canh gác bên ngoài. Bất kể sáng hay tối căn phòng đều được kéo kín rèm, không có điện mà chỉ trở nên im lặng đến ngây người. Mọi người cũng chẳng ai rảnh rỗi mà quan tâm đến một bệnh nhân tâm thần trong bệnh viện này. Mỗi ngày giờ tiêm thuốc và khám vẫn diễn ra nhưng không ai muốn giữ cô ở lại, điều duy nhất để cô ở đây đó là số cổ phần khi Dương Nhược Thiếu để lại khi làm việc ở đây là con số lớn. Vấn đề kinh doanh của viện trưởng bên ngoài công việc này cũng được bố người bệnh nhân này giúp rất nhiều.
Cho đến bây giờ, những điều Dương Nhược Thiếu làm ở một đất nước khác chỉ là tìm lại bác sĩ tâm lí đã về hưu khá lâu và thuyết phục ông ta. Việc này rất khó vì trước đây hai người không có mối liên hệ nào, ông ta cũng rất giàu có nên cần ý chí thuyết phục rất nhiều.
Thời điểm này, Trần Mặc Cảnh vẫn hết sức vì người phụ nữ cho dù ở ngoài vòng vây của người phụ nữ. Anh chưa từng nghĩ cô lại dám điều người từ trong giới đến nơi như này, đặc biệt họ đều là những kẻ có lệnh truy nã cao. Việc này gần như làm lay động phía an ninh rất nhiều, họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nham-soi-len-giuong/1912026/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.