Đời người không có quá nhiều mốc kỉ niệm, vòng đi vòng lại sự trọng đại cũng đứng trong khuôn khổ của hôn nhân. Trước mắt Dương Hiểu Tình hoàn toàn mịt mù, khi mặc lên mình bộ y phục chính tay anh thiết kế cô mới biết mọi thứ gần như chuyển hóa quá nhanh. Đứng trước tấm gương lớn, ngắm nhìn mình trong độ tuổi sát hai bảy thôi cũng đủ thấy vết thương đâu đó chợt vơi đi. Giống như đống tro tàn năm đó bị gió thổi đi, không quá nhiều nhưng đủ cho bản thân cô nhẹ nhõm hơn.
Trang sức được Trần Mặc Cảnh đưa đến có thể coi là đầy đủ, chi tiết tinh tế rất bắt mắt. Mạn Lam đứng phía sau Dương Hiểu Tình khẽ nói. " Sau hôm nay, con sẽ có nhiều sự thay đổi. Tuy không ép được con làm điều mình không thích nhưng với bổn phận mới thực sự không đơn giản. Có thể sẽ có những xích mích không nghĩ đến, nó đường đột lắm nên hãy chính chắn hơn một chút."
Cô quay lại nhìn người phụ nữ lớn tuổi nhưng nhan sắc vẫn khiến nhiều người khen ngợi, bà chỉ mặc bộ váy giản dị do chính tay con trai thiết kế. " Con không biết nữa, cho đến hôm nay đi đến lựa chọn cuối cùng con nghĩ mình sẽ cùng với anh ấy làm tốt hơn. Bác biết không, con sẽ chỉ bước lên lễ đường một lần thôi.. Con từng nghĩ thế. " Cô thở dài, cúi đầu xuống. " Trước đây, con khăng khăng với chính bản thân, con chỉ cần anh ấy giữ con bên cạnh là được. Suy nghĩ con rối tung, lúc cần anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nham-soi-len-giuong/1912014/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.