“Hô hô… Há ha ha ha, cuối cùng cũng thi xong hết rồi, kết thúc rồi!”
Ra khỏi trường thi, chỉ nghe cả hành lang nói xôn xao, hầu như ai cũng đang nói cùng một câu: giải thoát rồi.
Cao Chinh ta, đối với chuyện này hiểu cực kỳ. Mười bảy năm qua ta chưa từng nhìn hẳn hoi quyển sách giáo khoa, mãi đến mấy tháng gần kỳ thi dài thì ta lại liều mạng học. Lên lớp ngoan ngoãn chăm chú nghe giảng, kiên trì cố gắng làm bài, mỗi ngày đều phấn đấu đến tận đêm khuya, hết mấy tháng, ta với Tiêu Vân cũng gầy mất gần năm kg.
Ngươi hỏi sao Tiêu Vân lại gầy?
Ngu à! Tiểu công của hắn sắp vì thi mà chết đến nơi rồi, hắn sao có thể vô tư vô lự ngồi một bên xem TV chơi điện tử được? Tất nhiên là cùng học! Ngươi nhìn mà xem, người có học từng đọc sách chính là không giống thường, nói chuyện cũng chuẩn hơn hẳn.
Nếu kết quả thi như ta hy vọng, ta hẳn sẽ có thể mò đến một cảnh giới cao hơn, nhưng bất luận thế nào vẫn phải xa cách Tiêu Vân, bởi vì trong giấy ghi nguyện vọng, nguyện vọng một của chúng ta không giống nhau. Đương nhiên, chúng ta có thể lựa chọn không rời xa nhau, nhưng sẽ phải lấy tiền đồ của Tiêu Vân ra trả giá. Ta không muốn biến chính mình thành dạng người ích kỷ, cho nên lúc hắn hỏi ý kiến ta, ta úp mở nói ‘Tương lai quan trọng hơn’.
Cho tới bây giờ ta vẫn còn tinh tường nhớ kỹ thời điểm ta nói câu nói kia, trái tim của ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nao-dam-nguoc-tieu-thu-cua-ta/1516381/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.