(‘Đứa nào dám ngược tiểu thụ của ta’ – chương Người tốt ta yêu b [R: ta ứ hiểu b ở đây là gì? Hổng lẽ là chương b? thế thì ta thiếu chương a ràu:)) chịu thôi]) Cùng Tiêu Vân ở riêng một tuần rồi, đối mặt với căn phòng trống rỗng, vẫn là cảm thấy không thoải mái. Từ trước vẫn chưa bao giờ cảm thấy cái phòng này lớn như vậy, chỉ là đi mất một người, thế nào lại quạnh quẽ vắng vẻ thành như vậy? Ngươi hỏi cái gì? Tiêu Vân đi đâu vậy? Nga, ma ma của hắn cũng chính là nhạc mẫu của ta bị bệnh, hắn về nhà chăm sóc bà a. Này này, cái bộ dáng thất vọng ý là làm sao hả, không lẽ ngươi mong bọn ta chia tay hử? OOXX… ta nguyền rủa chết ngươi! Cất cặp sách, cởi đồng phục, thay tạp dề, đi vào bếp. Đây là một loạt động tác mỗi ngày sau khi đi học về ta nhất định làm. Ngày thường vốn rất quen thuộc, nhưng mà hôm nay tay chân lại cứng ngắc, chỉ mỗi buộc dây tạp dề cũng mất năm phút đồng hồ. Tiêu Vân từng nói ta mặc tạp dề nhìn cực kỳ dễ coi, xong rồi bị ta đập cho một trận, buổi tối tỉnh dậy than thở, lại thấy cục u vĩ đại của hắn đang tỏa sáng lấp lánh. [=..=] Đánh không tới người, lại ngứa tay nữa không có ai cãi nhau ầm ĩ, đơ hàm mất tiêu nhìn không thấy hắn, trong lòng thấy rỗng không nữa rồi. Vẫn không có phát hiện, lần này ta chợt bừng tỉnh minh bạch một điều vĩ đại: Tiêu Vân, đã thành một bộ phận của sinh mệnh ta. Ta cũng biết, tiếp tục đợi một mình trong cái nhà trống rỗng tịch mịch này, ta nhất định sẽ phát điên. Cầm lấy điện thoại,trong miệng lẩm nhẩm mã số từng đọc qua vô số lần——không phải ta cố sức mà nhớ, mà là nó đã in dấu khó lòng phai mờ trong lòng ta, đuổi cũng không đi. Vang ba tiếng, có người nhấc máy. “A lô? Tìm ai?” … … Thanh âm ôn nhu như dòng nước chảy đến, nhất thời cả người ta run rẩy. “A lô? Xin hỏi ngươi tìm ai?” … … Ta không biết nói gì để trả lời, thậm chí khó có thể tin nổi. “Ngươi đồ rốt cuộc là tìm ai hả! Có nói hay không thì bảo? Không nói ta cúp!!” [R: … ta vãi…] … … “Mỹ nhân, ta rất nhớ ngươi.” Một trận im lặng. Đối phương ngay lập tức cụp máy. Ngay lập tức, chân ta đạp bánh xe Phong Hỏa [R:của Natra ó], chạy xa vạn dặm, trèo đèo lội suối qua trăm cay nghìn đắng tự đi đến cửa nhà, lấy thế phá phủ trần chu điên cuồng đập cửa. “Mẹ! Mẹ treo điện thoại của con gì chứ? Mở cửa nhanh, con của mẹ đây!” Sau khi dùng hết sức lực gọi một trận, pa pa thiện lương dũng cảm của ta len lén ra mở cửa cho ta vào. Kháo! Quay về chính nhà mình chứ có phải nhập cư trái phép đâu, đây là cái xã hội gì thế! Không có khẩu vị ăn hai miếng cơm, vốn tâm tình khó chịu ta còn phải chịu đựng bốn tròng mắt ai oán, nhiệt độ ấm áp cao hứng của gia đình nhanh chóng rớt xuống nhiệt độ có thể đông chết cóng cả chim cánh cút luôn. “Có gì muốn nói mọi người cứ thống thống khoái khoái mà nói đi!” Ta cũng chuẩn bị vè cách mạng hiến thân. … … “Ngươi cùng Tiêu Vân làm sao?” “Có phải Vân Vân bị ngươi khi dễ chạy mất rồi không?” “Không có chuyện gì chạy về nhà lãng phí lương thực làm gì?” “Vân Vân đáng thương không nên phụ lòng nhi tử rồi.” “Ngươi thế này thế nọ thế kia lẽ nào không làm thất vọng chúng ta hả?” “Đúng vậy đúng vậy chúng ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn ngươi như vậy thế mà ngươi chả lúc nào làm chúng ta tiết kiệm được tý nào cả…” “Ngươi lại làm cái gì làm thất vong người nhà Tiểu Vân người ta đi theo ngươi ăn không đủ no mặc không đủ ấm vì ngươi chịu khổ…” “Toàn tâm toàn ý yeu ngươi cả đời nguyện không thay đổi trời đất ra sao cũng nguyện cùng ngươi nắm tay đến già mà ngươi sao lại có thể vô tình như vậy…” [R: giá mà rớt xuống cho ta một dấu phẩy nhẩy…=..=] Ta đã biết là sẽ bị oanh tạc ngay, nhưng mà không ngờ là sẽ bị cho nổ tanh bành bi thảm như vầy. Cứ thế mẹ ta cùng hai tỷ ta hai miệng tám lưỡi, dùng trần thuật, nghị luận, miêu tả, so sánh, ẩn dụ, liệt kê, phản vấn, cảm than, lien tưởng, tưởng tượng với N các loại thủ pháp đem ta cùng Tiêu Vân từ lúc quen biết đến thân nhau đến mến nhau cuối cùng cùng nhau ước hẹn rồi xa nhau chuyện xưa tình yêu bi thảm xào nấu một phen, đặc biệt sâu sắc phê phán sự thật tàn khốc xã hội phong kiến người ăn thịt người, khinh bỉ lễ giáo phong kiến tàn ác, giảng đạo chuyện Lâm Bảo Ngọc vùng cổ ngốc — ngọc — chuyện— ái — tình… Kháo. Sao biến thành Hồng lâu mộng lúc nào rồi? “Các ngươi nói đủ chưa! Ta cùng Tiêu Vân căn bản chả có chuyện gì cả!” Vốn muốn mọi người an ủi ta, không ngờ càng nghe càng thấy phiền. Bị ta rống lên, trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, lão ma ma cùng lão tỷ nước mắt lung tròng nhìn ta, trên mặt rõ rang viết: “Ta biết ta hiểu ta minh bạch.” “Ta giác ngộ ta lý giải ta biết mà.” Hoành phán: tin ngươi mới là lạ. Trong lòng ta thầm nghĩ Tiêu Vân a Tiêu Vân, ngươi hại ta khổ rồi. Còn không quay lại đi, ta nhất định sẽ phạt ngươi. Phat ngươi cả đời giặt quần xịp của ta, phạt ngươi cả đời ủi quần áo cho ta, phat ngươi nhất sinh nhất thế(một đời một kiếp)… trông nhà cho ta, không, vĩnh sinh vĩnh kiếp(mãi mãi, vĩnh viễn, trọn đời trọn kiếp,…). Ngày thứ hai sau khi tan học, ta dùng những xu tiền tiêu vặt cuối cùng Tiêu Vân lưu lại cho ta mua một bó hoa tươi, sau đó ngồi taxi đi đến nhà Tiêu Vân. Vốn là ta nghĩ sẽ chen lên xe bus cho tiết kiệm, nhưng mà chỉ sợ đến được trạm rồi thì hoa tươi của ta cũng rụng rời tan tác a. Run run ấn nút thang máy, ta phát hiện mình kích động đến độ cơ hồ đứng không yên. Vừa nghĩ đến lập tức đã có thể được nhìn thấy Tiêu Vân, ta thật muốn bay lên trời lượn vài vòng, cũng thầm mắng chính mình không có tiền đồ, vì một tý sự tình P() mà làm gì cao hứng đến thế không biết. [R: ()P: trong truyện dùng rất nhìu mấy chữ P,T,… gì đấy, toàn là tiếng lóng hay viết tắt của các bợn chẻ TQ, ta cũng chịu thôi, ai bít thì khai sáng cho ta vs >o”
Chương trướcChương tiếp Báo lỗi chương Bình luận Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]