(‘Đứa nào dám ngược tiểu thụ của ta’ – chương Người tốt ta yêu b [R: ta ứ hiểu b ở đây là gì? Hổng lẽ là chương b? thế thì ta thiếu chương a ràu:)) chịu thôi])
Cùng Tiêu Vân ở riêng một tuần rồi, đối mặt với căn phòng trống rỗng, vẫn là cảm thấy không thoải mái. Từ trước vẫn chưa bao giờ cảm thấy cái phòng này lớn như vậy, chỉ là đi mất một người, thế nào lại quạnh quẽ vắng vẻ thành như vậy?
Ngươi hỏi cái gì? Tiêu Vân đi đâu vậy? Nga, ma ma của hắn cũng chính là nhạc mẫu của ta bị bệnh, hắn về nhà chăm sóc bà a. Này này, cái bộ dáng thất vọng ý là làm sao hả, không lẽ ngươi mong bọn ta chia tay hử?
OOXX… ta nguyền rủa chết ngươi!
Cất cặp sách, cởi đồng phục, thay tạp dề, đi vào bếp. Đây là một loạt động tác mỗi ngày sau khi đi học về ta nhất định làm. Ngày thường vốn rất quen thuộc, nhưng mà hôm nay tay chân lại cứng ngắc, chỉ mỗi buộc dây tạp dề cũng mất năm phút đồng hồ. Tiêu Vân từng nói ta mặc tạp dề nhìn cực kỳ dễ coi, xong rồi bị ta đập cho một trận, buổi tối tỉnh dậy than thở, lại thấy cục u vĩ đại của hắn đang tỏa sáng lấp lánh. [=..=]
Đánh không tới người, lại ngứa tay nữa không có ai cãi nhau ầm ĩ, đơ hàm mất tiêu nhìn không thấy hắn, trong lòng thấy rỗng không nữa rồi.
Vẫn không có phát hiện, lần này ta chợt bừng tỉnh minh bạch một điều vĩ đại: Tiêu Vân, đã thành một bộ phận của sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nao-dam-nguoc-tieu-thu-cua-ta/1516377/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.